Nam Khoa - Danlambao - ...I
also recognized that I was luckier than most people across the world.
In Vietnam, tens of millions of people couldn’t celebrate the freedoms
that I had taken for granted, and they didn’t have the opportunities
that I had so often ignored. Every aspect of my life only existed
because my parents voyaged to the United States in hopes of a better
future... I knew I had voted for my future and the future of the United
States of America. I had voted for the freedom to voice my opinion,
practice my religion, and publish my beliefs. And most importantly, I
had voted in hopes that one day, everybody in the world could be as
fortunate as I was. My vote may not have changed the outcome of the
election, but it made a difference to me...
Few
events manage to take the United States by storm each and every time
they happen: the Super Bowl, the Olympic Games, and the release of a new
Taylor Swift album, to name a few. But arguably the most significant
event for the entirety of the nation’s people is the presidential
election every four years.
Throughout
my lifetime, every presidential election has saturated the airwaves,
the press, and the minds of the nation with opposing ideologies and
rhetoric as two major candidates battled to become the country’s
commander-in-chief. Many of these elections have been landmarks for the
American people. I saw the nation wait anxiously as the Supreme Court
decided whether George W. Bush or Al Gore would become the 43rd
president in 2000. I witnessed history in the making when Barack Obama
became the first African American president in 2008. Unfortunately, as
these events unfolded, I was afflicted with the same disease that so
many young people in my country have today: political apathy.
When
the campaigning season began for the 2012 election, I was 18 and knew
that this election would be the first time I could participate. But like
many of my peers, my mind was filled with cynical thoughts about the
election: “Why should I vote? One vote won’t make a difference. The
results will be exactly the same no matter who I choose.” As the
campaigning continued, I developed a distaste for election politics. At
times, it seemed that honesty and integrity were pushed aside to gain
approval. In a nation in need of hope and change, the candidates
constantly tore each other down. Cooperation seemed to be tossed out the
window as political parties pulled the nation further apart. I was not
interested in choosing any of the candidates.
And
then one day, it hit me. As I was packing my belongings for my freshman
year of college at University of Pennsylvania, I realized something
that had never crossed my mind before. I was about to move across the
country to attend one of the top universities in the world, an
opportunity that existed in one place and one place only: the United
States of America. When my parents came to the United States from
Vietnam, they dreamed of finding a better life for themselves and their
families. They couldn’t have possibly imagined that one day their son
would accomplish such a great feat. This land was truly a place where
opportunities presented themselves each and every day. I knew that the
American dream was true because I was living it.
With
this epiphany, I also recognized that I was luckier than most people
across the world. In Vietnam, tens of millions of people couldn’t
celebrate the freedoms that I had taken for granted, and they didn’t
have the opportunities that I had so often ignored. Every aspect of my
life only existed because my parents voyaged to the United States in
hopes of a better future.
At
that point, I knew that my vote was more important than I ever thought
it had been. Regardless of who I chose, my vote represented the freedom
and the opportunity that I was so fortunate to have. Upon arriving at my
university, I joined a student group that focused on voter
mobilization. I spent hours outside registering my fellow students to
vote, gave them information on their polling locations, and reminded
them through Facebook and Twitter to show up at the polls on election
day.
On
Tuesday, November 6, 2012, I arrived at the polls as they opened at
7:00 am, eager to cast my ballot. I selected my chosen candidates and
walked out of the building wearing my “I voted” sticker with pride. I
knew I had voted for my future and the future of the United States of
America. I had voted for the freedom to voice my opinion, practice my
religion, and publish my beliefs. And most importantly, I had voted in
hopes that one day, everybody in the world could be as fortunate as I
was. My vote may not have changed the outcome of the election, but it
made a difference to me.
Bản tiếng Việt - Đanchâu lược dịch
Một người Mỹ gốc Việt trong cuộc bầu cử 2012
Nam Khoa - Danlambao - Vài
sự kiện đã có thể tác động lên Hoa Kỳ như một cơn bão ở mỗi và mọi thời
điểm chúng xảy ra: Trận chung kết giải bầu dục, Thế vận hội Olympic, và
việc phát hành một album nhạc mới của Taylor Swift... Tuy nhiên, có thể
nói sự kiện quan trọng nhất cho cả dân tộc Hoa Kỳ là cuộc bầu cử tổng
thống mỗi bốn năm.
Trong
suốt cuộc đời của tôi, tất cả các cuộc bầu cử tổng thống đã chiếm ngự
mọi làn sóng phát thanh, báo chí, và tâm trí của người dân Mỹ với những
hệ tư tưởng đối nghịch và thuật hùng biện khi hai ứng cử viên chính
chiến đấu với nhau để trở thành lãnh đạo tối cao của đất nước. Nhiều
cuộc tranh cử đã trở thành những điểm mốc cho người dân Mỹ. Tôi đã thấy
cả nước ngóng đợi Tòa án Tối cao quyết định liệu George W. Bush hay Al
Gore sẽ trở thành tổng thống thứ 43 vào năm 2000. Tôi đã chứng kiến biến
cố lịch sử khi lần đầu tiên một người Mỹ gốc Phi Châu là Barack Obama
trở thành tổng thống Mỹ trong năm 2008. Thật không may, khi những sự
kiện này xảy ra, tôi đã bị ảnh hưởng với căn bệnh mà rất nhiều người trẻ
ở nước tôi ngày hôm nay đang có: sự thờ ơ chính trị.
Khi
mùa vận động tranh cử bắt đầu cho cuộc bầu cử năm 2012, tôi ở vào lứa
tuổi 18 và biết rằng cuộc bầu cử này sẽ là lần đầu tiên tôi có thể tham
gia. Nhưng giống như nhiều bạn bè cùng lứa, tâm trí của tôi đã được lấp
đầy với những suy nghĩ hoài nghi về cuộc bầu cử: "Tại sao tôi phải đi
bầu? Một phiếu bầu sẽ không làm nên sự khác biệt. Các kết quả sẽ chính
xác y như vậy không cần biết tôi bầu cho ai." Khi cuộc vận động tranh cử
tiếp diễn, trong tôi đã phát sinh một sự chán ghét về những tranh cử
chính trị. Vào những lúc đó, dường như là sự trung thực và chính trực bị
đẩy sang một bên để đạt được sự ủng hộ. Trong một quốc gia đang cần có
những niềm hy vọng và sự thay đổi, các ứng cử viên liên tục xâu xé nhau.
Việc hợp tác dường như bị ném ra ngoài cửa sổ khi các đảng phái chính
trị phân hóa quốc gia. Tôi không quan tâm trong việc lựa chọn bất kỳ ứng
cử viên nào.
Và
vào một ngày, tôi bất ngờ nhận ra. Khi tôi đang thu xếp hành trang cho
năm học thứ nhất tại trường đại học Pennsylvania, tôi nhận ra một cái gì
đó mà chưa bao giờ tôi nghĩ tới. Tôi đang chuẩn bị để băng ngang cả
nước Mỹ để đến học tại một trong những trường đại học hàng đầu trên thế
giới, một cơ hội chỉ tồn tại ở một nơi, và chỉ ở nơi này: Hiệp chủng
quốc Hoa Kỳ. Khi cha mẹ tôi đến Hoa Kỳ từ Việt Nam, họ mơ ước tìm kiếm
một cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân và gia đình của họ. Họ không thể
nào có thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó con trai của họ sẽ đạt được
một thành quả to lớn như vậy. Vùng đất này thực sự là một nơi mà cơ hội
đã tự thể hiện mỗi ngày và hàng ngày. Tôi biết rằng giấc mơ Mỹ là sự
thật vì tôi đang sống trong giấc mơ ấy.
Với
hiển linh này, tôi cũng nhận ra rằng tôi may mắn hơn so với hầu hết mọi
người trên toàn thế giới. Tại Việt Nam, hàng chục triệu người không thể
tán dương các quyền tự do mà tôi đã từng xem thường, và họ không có
những cơ hội mà tôi đã thường không đếm xỉa đến. Mọi khía cạnh của cuộc
sống của tôi chỉ có thể hiện hữu bởi vì chuyến hành trình của cha mẹ tôi
đến Hoa Kỳ với niềm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.
Vào
thời điểm đó, tôi biết rằng phiếu bầu của tôi là quan trọng hơn bao giờ
so với những gì tôi nghĩ trước đây. Bất kể bầu cho ai, phiếu bầu của
tôi tiêu biểu cho sự tự do và cơ hội mà tôi rất may mắn có được. Khi đến
trường đại học, tôi tham gia vào một nhóm sinh viên tập trung vào việc
vận động cử tri. Tôi bỏ nhiều giờ để ra giúp các bạn sinh viên đăng ký
đi bầu, thông tin cho các bạn về địa điểm bỏ phiếu, và thông qua
Facebook, Twitter nhắc nhở họ nhớ có mặt tại địa điểm thùng phiếu vào
ngày bầu cử.
Ngày
thứ Ba, 6 tháng 11, năm 2012, tôi đến địa điểm bầu phiếu mở cửa vào 7
giờ sáng, háo hức để bỏ lá phiếu của tôi. Tôi đã bầu cho những ứng cử
viên mà tôi đã chọn và bước ra khỏi phòng phiếu với nhãn hiệu dán trên
áo "Tôi đã bầu" với niềm tự hào. Tôi biết tôi đã bỏ phiếu cho
tương lai của tôi và tương lai của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ. Tôi đã bỏ
phiếu cho các quyền tự do bày tỏ ý kiến của tôi, thực hành tín ngưỡng
của tôi, và công bố những niềm tin của tôi. Và quan trọng nhất, tôi đã
bỏ phiếu với niềm hy vọng rằng một ngày, tất cả mọi người trên thế giới
có thể có được sự may mắn như tôi. Phiếu bầu của tôi có thể không thay
đổi kết quả của cuộc bầu cử, nhưng nó tạo ra một sự khác biệt trong tôi.