Thật tình mà nói thì khi nhìn cảnh “cung điện” của cựu TBT đảng CSVN, ông Nông Đức Mạnh, tôi không thấy có chút gì nể phục vì vẻ xa hoa của nó. Đã vậy tôi còn cảm thấy có chút buồn cười hài hước gì ở đây. Đồ vàng mã? Cảnh của sân khấu chèo, hay sân khấu ca nhạc, kiểu như sân khấu hài sớ táo quân, bày biện cảnh cung điện trên thiên đình mà chúng ta vẫn thấy trên TV mỗi dịp xuân về! Tất nhiên ông Nông Đức Manh, không phải là vua, thành ra ghế ngồi có dát vàng, chạm khắc đầu rồng thì nó cũng chỉ là cái ghế để ngồi, chứ nhất đinh nó không phải là ngai vàng để “Mạnh Vương, ngự!”
Trước đây, chúng ta cũng được chứng kiến tư thất sang trọng của ông Lê Khả Phiêu, một cựu TBT tiền nhiệm của ông Nông Đức Mạnh. Ở đây không có “ngai vàng” nhưng có trống đồng, ngà voi, tượng đồng bán thân của ông Phiêu và có cả vườn rau sạch trồng trên sân thượng để cho ngài TBT và gia đình sử dụng, tránh nhiệm độc khi ăn phải rau dơ do người dân trồng bán ở bên ngoài.
Không hiểu quí ngài khi đúc tượng đồng của mình, xây dựng cung điện hoành tráng như là của vua chúa thật sự để làm gì? Để dân chúng tôi khi nhìn thấy những thứ đó để nhớ đến các ngài chăng? Không bao giờ! người dân sẽ nhớ đến các ngài qua những công việc mà các ngài để lại cho dân cho nước.
Khi nhắc đến ngài TBT Lê Khả Phiêu, chắc chắn người dân Việt Nam sẽ nhắc đến gần một ngàn cây số vuông đất biên giới phía bắc mà Việt Nam đã cắt để nhượng cho Trung cộng, để họ không lộ chuyện bí mật chuyện đời tư của ngài! Xa hơn chút nữa, khi nhắc đến ngài, người dân Huế, sẽ nhớ đến Trung đoàn trưởng Lê Khả Phiêu, chỉ huy chiếm đóng thành phố Huế trong tết Mậu Thân mà kết quả là hơn 5000 người dân Huế thiệt mạng trong những ngày tết thiêng liêng của dân tộc Việt Nam.
Còn ngài Nông Đức Mạnh thì sao? Ôi ngài nổi tiếng với câu nói: “Chúng ta phải biết nuôi con gì trồng cây gì để đời sống người nông dân giàu lên...!” Cây gì con gì của ngài nói, đến nay vẫn còn là những ẩn số... Đời sống của người dân ngày càng đi xuống và đời sống của các ngài càng ngày giàu sang! Nhớ đến ngài Nông Đức Mạnh là phải nhắc đến chủ trương lớn của đảng CSVN và nhà nước CHXHCNVN: dự án khai thác bô xít ở Tây Nguyên. Giờ này thì dự án này đã là thứ gân gà khó nuốt rồi đó, mặc dù mới đây ông Nguyễn Tấn Dũng có lên gân bảo dự án đã có lãi (?). Tin mấy ngài là bán thóc giống mà ăn. Quan trong hơn nữa, một khi những hồ bùn đỏ vỡ ụp, làm ô nhiễm cả một vùng đất nước rộng lớn thì lúc đó dù còn sống hay đã chết rồi quí ngài vẫn không chạy thoát khỏi sự trừng trị của người dân.
Người Việt nam mình có câu: Nghĩa tử nghĩa tận. Nhưng cũng có câu: Cọp chết để da người ta chết để tiếng. Các ngài dù gì thì cũng là những con người của lịch sử, ít nhiều hậu thế sau này sẽ nhắc đến. Họ nhắc chuyện tốt hay xấu là do công việc các ngài làm khi còn sống nhất là lúc đương chức. Người Việt Nam hôm nay nhắc Trần Hưng Đạo thì cũng nhắc Trần Ích Tắc, nhắc Vua Quang Trung thì cũng nhắc Lê Chiêu Thống. Lịch sử sẽ phán xét các ngài một cách công bằng không vì cái tượng đồng hay một chiếc ghế giả ngai vàng.