Dân cười

Chàng hề Nguyễn Minh Triết


Chàng hề Nguyễn Minh Triết,

với lối phát ngôn hết sức kỳ koặc và hài hước,

đã mang lại những tiếng cười và nỗi nhục nhã của người Việt Nam.

Với những điều lạ lùng nhất, Nguyễn Minh Triết được bình chọn là nhân vật tệ hại tiêu biểu trong năm 2009

Nguyễn Minh Triết, nhân vật đang nắm quyền lực quan trọng trong khối CSVN hiện nay, nổi lên từ tháng 9 năm 2009, với nhiều biểu hiện và thái độ, phát ngôn hết sức kỳ quặc và hài hước. 

Trong nửa cuối năm nay, Triết đột nhiên có những phát biểu hết sức lạ thường với trong nước cũng như quốc tế, có vẻ như không kiểm soát được mình. Triết có nhiều câu nói độc đáo, được ghi lại trên youtube lẫn được làm nhạc ringtone hài hước. 

Bao gồm những lý luận ngớ ngẩn và kỳ quặc: 

1. Cuba và Việt Nam là 2 quốc gia canh giữ hòa bình cho thế giới. 

2. Thậm chí Triết còn tuyên bố là tổng thống Mỹ Obama và hệ thống chính trị Mỹ đã bị phân hóa, xâu xé từ một vài câu nói của Triết. 

3. Biện hộ cho ăn cắp và tham nhũng Triết nói rằng Việt Nam không có tham nhũng mà chỉ có mượn mà quên trả,. Thât là một bài nói chuyện vô học với những lời phát biểu lố bịch 

4. Câu nói bất hủ gần nhất của Triết là: Việt Nam không cấm sử dụng internet mà chỉ cấm lạm dụng internet, khi được báo giới quốc tế chất vấn về việc tạo tường lửa với hệ thống mạng xã hội Facebook. 

Và với những điều lạ lùng nhất mà Triết đã mang lại tiếng cười và nỗi nhục nhã của người Việt Nam, giới Blogger tự do trong nước đã liên kết và quyết định bình chọn Nguyễn Minh Triết là nhân vật tệ hại tiêu biểu của Cọng Sản Việt Nam trong năm 2009.
baoson99
 
*



Đời tỷ phú

Khi tôi nhận được giấy báo nhập học từ trường Y, bố tôi bảo: “Bố đã gọi điện cho chú Ba, bạn cũ của bố, con lên thành phố cứ đến nhà chú mà ở. Con sẽ học được nhiều điều từ chú Ba, chú ấy là một tỷ phú nhưng sống rất bình dân”. Cảm giác sẽ được trọ trong nhà của một tỷ phú làm tôi cứ bồn chồn, đến thành phố là tôi gọi xe ôm thẳng tới cái địa chỉ mà bố đã ghi cẩn thận trong giấy. Bố tôi nói quá đúng, chú Ba đúng là một tỷ phú bình dân.

Với quần soọc và áo thun ba lỗ, chú vừa bưng cà phê cho khách vừa toét miệng cười với tôi. Căn nhà không rộng lắm của chú được tận dụng tầng dưới để bán cà phê và tầng trên để ở. Được cái là nó khá dài nên tôi được bố trí một phòng nho nhỏ ở đằng sau.

Không cần đợi lâu, tôi được tận mắt chứng kiến ngay bữa ăn trưa của nhà tỷ phú, rất đơn giản nếu không muốn gọi là đạm bạc. Như vậy, bài học đầu tiên tôi có được là không nên rút tiền từ ngân hàng để đi chợ mua thức ăn.

Hai vợ chồng chú Ba chỉ có một đứa con trai đang học cấp II, buổi sáng chú Ba bán cà phê, thím Ba bán bún bò. Ngay buổi chiều đầu tiên ấy, chú Ba hỏi tôi: “Mày có nhậu được không?”. Tôi đáp: “Dạ, có nhưng cháu chỉ uống được một ít”.

Chiều hôm ấy chú Ba gọi thêm ông bạn hàng xóm và mua về nửa lít rượu đế với ít khô cá đuối. Bữa nhậu vui vẻ này dạy cho tôi bài học thứ hai: “Những người xài tiền chùa mới nhậu sang, còn những tỷ phú chân chính như chú Ba thì chủ yếu là xài rượu đế”.

Những ngày sau đó, khi trò chuyện với tôi, chú Ba thường kể về gương các nhà tỷ phú. Ví dụ như một tỷ phú bên Mỹ đi xe hơi cũ đáng ra đã nằm ở bãi rác; một ông khác thì thường ăn sáng bằng bánh mì không nhân. Một tỷ phú Anh đi xem bóng đá trốn vé; một ông ở Pháp chỉ uống rượu vang hạng bét. Càng ngày tôi càng sáng ra, thế thì tỷ phú bên mình lấy cá đuối làm mồi nhậu là sang lắm rồi.

Nhiều lúc tôi muốn hỏi chú Ba gửi tiền trong nước hay ở ngân hàng Thụy Sĩ. Tuy nhiên nếu tôi có tiền tỷ như chú Ba thì tôi sẽ không lúi húi bưng bê cà phê cho khách, dạ dạ luôn miệng và tôi càng không để cho vợ mình phải bán bún bò vất vả thế. Tất nhiên nghĩ như tôi thì không thể thành tỷ phú được. Tôi nhẩm tính, nếu mình ra trường có việc làm ngay với thu nhập 3 triệu một tháng thì nếu không ăn không tiêu, chắc chắn chừng 30 năm thôi mình đã có cả tỷ đồng!

Nhưng việc chú Ba không chịu mua máy vi tính cho thằng Tí là tôi phản đối khá gay gắt. Tôi đưa ra hàng loạt cái lợi với đầy đủ những lời giải thích rất khoa học nhưng chú Ba vẫn tỉnh bơ: “Cái máy tính đến 5 triệu đồng, cần gì thì cứ ra ngoài tiệm Internet mỗi giờ có ba ngàn”. Tôi lại được một bài học nữa từ nhà tỷ phú: không nên đầu tư một số tiền lớn vào một việc mà khả năng thu hồi vốn rất mù mờ.

Một thời gian sau, thím Ba ốm liên tục, không bán bún bò buổi sáng được. Một mình chú Ba vừa bán cà phê vừa chăm sóc cho thím rất vất vả. Tôi bàn với chú: “Sao chú không cho người ta thuê mặt bằng, đỡ phải vất vả?”. Chú Ba đáp: “Mặt bằng nhà chú cho thuê mỗi tháng chỉ được hơn 1 triệu, làm sao đủ chi tiêu cho gia đình”. Có nghĩa là lãi tiền gửi ngân hàng chú Ba không bao giờ rút ra mà để dành cho thằng Tí sau này. Thật là một người cha biết lo xa.

Một hôm chú đưa thím Ba đi bệnh viện về có vẻ rất lo âu. Tôi hỏi: “Bệnh tình của thím thế nào hả chú?”. Chú buồn rầu: “Bệnh thím không khó chữa, chỉ tốn nhiều tiền”. Tôi nhìn chú thay cho câu hỏi, chú nói: “20 triệu” rồi nhìn ra cửa, vẻ thân thờ.

Tôi nghĩ 20 triệu thì có thấm vào đâu so với tiền tỷ của chú. Chỉ có thế mà chú lo lắng quả là quá đáng, tôi càu nhàu: “Chú lên ngân hàng rút đại vài chục triệu mà lo cho thím”. Chú Ba nhìn tôi ngạc nhiên: “Tiền ở đâu trong ngân hàng mà rút?”. Tôi cười: “Chú giấu cháu làm gì, bố cháu bảo chú là tỷ phú mà”.

Chú Ba chợt hiểu ra và nhếch mép cười: “Ừ, chú là tỷ phú thật, căn nhà của chú không biết từ đâu mà người ta định giá là hơn tỷ bạc, cả dãy phố này đều là tỷ phú hết. Mà tỷ phú kiểu này thì cái thành phố này có hơn một nửa là tỷ phú. Trong đó cái loại tỷ phú không có tiền chữa bệnh như chú thì nhiều vô kể”.

Nguồn: http://www.tctl.net/tieu-pham/doi-ty-phu/

*

CHẾT VÌ ĐẢNG LÀ CÁI CHẾT RẤT LÃNG !!!

   

***


Hiếm‏

*Hiếm và Tốt*



Một ông nhà giàu nọ bị bệnh nan y sắp chết, bác sĩ Tề nói muốn sống thì
phải thay nội tạng. Ông ta lập tức bay ra chợ đen nội tạng bên Trung Quốc.

Đầu tiên, ông ta vào tiệm bán tim.Tại đây, tim các loại có đủ cả. Nào là :
tim bác sĩ, tim nông dân, tim công nhân, tim luật sư, tim thầy giáo… nhưng
mắc nhất trong cửa hàng là một trái tim cộng sản. Ông ta liền hỏi chủ tiệm :

- Sao tim này mắc dữ vậy, bộ nó tốt lắm hả ?

- Cái này hổng phải nó tốt mà là nó hiếm.

- Sao hiếm ?

- Ây dà, nị hông thấy sao ? Cả ngàn thằng cộng sản mới có 1 thằng có tim đó
chớ. Vậy là nó hiếm rồi. Hàng hiếm đó , mua đi.

Ông nhà giàu mua trái tim cộng sản. Sau đó , qua tiệm bán bao tử. Ở đây
cũng có đủ loại: bao tử lính, bao tử dân nghèo, bao tử dân giàu…nhưng mắc
nhất là bao tử của quan chức nhà nước cộng sản. Rút kinh nghiệm tiệm bán
tim, ông ta hỏi chủ tiệm :

- Cái này nó hiếm nên mắc phải không ?

- Cái này hổng hiếm nhưng mà nó tốt !

- Tốt ra sao ?

- Tốt lắm chứ ! Xi măng, sắt thép, tiền bạc, mỡ thối, mỡ bẩn gì, kể cả sĩ
diện và lương tâm bỏ vô nó cũng tiêu hóa hết. Tốt lắm đó, mua đi

Ông nhà giàu mua cái bao tử đó.Cuối cùng, chỉ còn tiệm bán não. Ở đây cũng
có đủ loại não như 2 tiệm trước, nhưng mắc nhất cũng là não của người cộng
sản. Lần này ,vừa thấy cái não mắc nhất đó, ông ta nói ngay :

- Lấy tôi cái này, cái này mắc vậy chắc vừa hiếm lại vừa tốt ?

- Nị khéo chọn ghê ! Cả triệu thằng công sản mới có 1 thằng có não, mà nó
ít khi xài tới lắm nên còn mới ! Còn tốt ở chỗ là mỗi khi nó động não suy
nghĩ tức là nó sắp có tiền !


*


 



Tuyên Cáo của Tuổi Trẻ Việt Nam