Vệ Tinh (Danlambao) - "...Giữ trạng thái im hơi lặng tiếng, nín thở qua sông. Lê Thanh Hải đang cần mẫn hoàn thành công việc chính trị được giao, giữ ổn định trật tự an ninh thành phố, đóng góp đều đăn cho ngân sách trung ương... Chúng ta có thể hiểu vì sao tháng 6/2011, Sài Gòn chỉ có thể biểu tình được hai lần, còn tất cả là bị đàn áp tàn bạo, đó là lệnh của Bí thư thành ủy Lê Thanh Hải..."
Từ năm 2006 là thời điểm bắt đầu giai đoạn làm mưa làm gió của Ủy viên Bộ chính trị kiêm Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, cánh quan chức TP HCM phải tối mặt tối mày vì những đòn đánh phủ đầu của Nguyễn Tấn Dũng để nhóm này không có người ra trung ương, tha hồ Nguyễn Tấn Dũng đưa tay chân bộ hạ từ Kiên Giang, các tỉnh miền Tân Nam bộ, ngành công an... ra trung ương tạo vây cánh thế lực. Điển hình là một bí thư huyện thuộc tỉnh Kiên Giang đã leo một cái vèo lên thứ trưởng Bộ du lịch - niềm mơ ước của các giám đốc Sở du lịch, làm cho một số quan chức phải chửi thề vì cách điều quân "đểu" của Dũng. Hay gần đây, Nguyễn Thanh Nghị cũng vèo một cái từ phó hiệu trưởng trường đại học lên thứ trưởng Bộ xây dựng làm cho các giám đốc Sở xây dựng phải một thêm một lần chửi thề. Chưa ghê bằng, Nguyễn Tấn Dũng còn sử dụng luôn của một kẻ có tiền án tham nhũng khi còn là Giám đốc một công ty tại Kiên Giang làm chân giao liên giữa Dũng và dàn lãnh đạo tỉnh Kiên Giang. Nói chung thượng vàng hạ cám, dung nạp hết, miễn là "mày theo phe tao".
Nhưng bài viết này không nói về Nguyễn Tấn Dũng vốn đã được báo lề trái "ca tụng" nhiều rồi. Chúng tôi muốn điểm mặt một gã cầm đầu một nhóm lợi ích khác đang âm thầm chờ thời cơ theo kiểu "tôm cá đánh nhau, ngư ông đắc lợi", đó là Lê Thanh Hải.
Năm 2006 để được có mặt trong Bộ chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, một tên vua hạng bét trong hàng ngũ "vua tập thể", Lê Thanh Hải vừa nhậm chức Bí thư Thành ủy TP HCM đã tốn hàng triệu đô-la tiền mặt mang ra đút lót cho những kẻ "buôn vua". Nhiều người cho rằng Bí thư thành ủy một thành phố lớn như TP HCM thì đương nhiên nằm trong Bộ chính trị, điều này có thể sai. Chế độ cộng sản là một chế độ mua quan bán chức, tất cả các chức vụ phải được quy đổi ra đô-la (không chơi tiền Hồ), đô-la vừa có giá trị, vừa gọn nhẹ, dễ cất dấu và thuận lợi giao cho đám phi công Vietnam Airlines mang ra nước ngoài mua bất động sản hay gởi vào ngân hàng Thụy Sỹ.
Lê Thanh Hải, từ vị trí của một tên giao liên Thành đoàn trong thời ký chiến tranh, rồi chỉ huy lực lượng thanh niên xung phong sau năm 1975, bí thư quận 5, chủ tịch Ủy ban nhân dân TP HCM, hắn đã chết hụt nhiều lần qua các vụ án lớn như công ty Điện lực TP HCM, vụ bán đất ở đài phát thanh Quán Tre, vụ EPCO - Minh Phụng... và gần đây là vụ Đại lộ Đông Tây. Nhờ vào tài "ném đá dấu tay", "ăn xong chùi sạch mép", "Lê Lai cứu chúa"... và xài tiền đô để thoát hiểm. Tất cả những vụ án đó đi qua mà Hải đều bình chân như vại, chứng tỏ Hải là tay có máu mặt trong chốn chính trường và là người kiên nhẫn chờ thời. Không như đàn anh đàn chị khi có biến là dọt ra trung ương quỳ lạy thảm khốc để xin tha thứ tội.
Theo tài liệu Wikileaks tiết lộ, người bao che cho Huỳnh Ngọc Sỹ
trong vụ tham nhũng tại Đại Lộ Đông Tây chính là Bí thư Thành Ủy Lê
Thanh Hải. Đọc thêm: Những phi vụ của Huỳnh Ngọc Sỹ
Đàn em của Hải trong chốn thương trường tại Sài Gòn giờ đây đang khốn khổ vì khối bất động sản khổng lồ đang đóng băng, chính Hải cũng phải bó tay vì mớ đất đai ở Cần Giờ mua rồi mà chỉ có ngắm khỉ rừng, mặc dù Hải dùng hàng ngàn tỷ tiền Hồ từ ngân sách xây đường cao tốc mà chẳng có ma nào thèm dòm ngó đầu tư. Hải luôn muốn phát triển về phía Đông Nam của Sài Gòn, nơi có hàng ngàn hecta đất nằm trong tay Hải và đồng bọn nhưng Trời lại bắt nhóm lợi ích này phải khốn đốn vì kinh tế suy thoái, chắc phải hận lắm cái thế giới tư bản đã làm cho họ bớt giàu.
Hàng ngàn hecta mà Hải và đồng bọn chiếm đoạt từ các nông trường thời bao cấp, cướp đoạt từ người dân nghèo lặn hụp kiếm từng con cua con ốc vì sống mà không có "sổ đỏ", với giá đền bù rẻ mạt đuổi người nông dân ra khỏi cánh đồng... giờ đây đất đai đó chỉ làm tổ cho khỉ và cua đồng. Hải phải suy nghĩ tìm lối thoát cho mình và đồng bọn, quân sư thì không thiếu trong chốn Sài thành, nhưng phải có quyền lực để thay đổi chính sách, vực dậy khối tài sản "bong bóng" khổng lồ mà họ đã "bơm" vào. Đàn anh Trương Tấn Sang thì không đủ mạnh để nâng đỡ cho Hải một vị trí thực quyền ở trung ương, cái chức Ủy viên Bộ chính trị đổi bằng hàng triệu đô cũng chả là gì, ông tổng Trọng còn phải khép mình trước thanh thế như hổ như rồng của Nguyễn Tấn Dũng. Ai mà không có sai sót, khuyết điểm, Nguyễn Tấn Dũng biết rõ hơn ai hết vì năm tháng làm thứ trưởng Bộ công an, cần thì phun ra khối thằng chết, chuyện xưa như trái đất cũng thành mới vì "niên mãn án tồn".
Bí thư Thành ủy Lê Thanh Hải |
Chức thủ tướng hay tổng bí thư là điều xa vời viễn vông đối với con người kém tài và đầy thủ đoạn như Hải, nhưng một chức vụ vừa phải trong thời điểm "chiến tranh giữa các nhóm lợi ích" như phó thủ tướng là điều Hải có thể mơ tới, nếu điều này xảy ra đồng bọn Hải sẽ ra sức "bơm" cho Hải lên cao hơn nữa, thực quyền hơn nữa và một thời kỳ tàn khốc cho người dân đen dưới hàm cá mập đang đói tiền. Nhưng quái ác thay, Nguyễn Tấn Dũng kẻ ngáng đường công danh còn ngồi đó thì cánh quan chức TP HCM chưa thể nào chạm vào cánh cổng nhà giời. Cách hay nhất là đẩy Dũng ra khỏi bộ máy đảng cũng như chính phủ, đây là bài toán khó cho Trương Tấn Sang và Lê Thanh Hải nhưng không phải là nhiệm vụ bất khả thi, vì Dũng đang còn bị chìm theo Vinashin, Vinalines và còn nhiều Vina khác đang chờ phát hiện khi chức trưởng ban tham nhũng đang nằm trong tay tổng Trọng mà tổng Trọng thì đã hết "đồng chí" với Dũng từ khuya rồi.
Thời đại kim tài, nhà cầm quyền cộng sản không còn nhiều đồng chí như thời chiến tranh. Đi kèm theo mỗi ủy viên Bộ Chính trị là một nhóm lợi ích, tiền như nước mưa, có thể đội đá vá trời, dời non lấp biển, ác độc không gớm tay, miễn sao đạt được lợi ích tối đa cho nhóm. Người viết cũng phải hoảng sợ với loại người này nên đành lấy nickname khi đụng chạm đến họ. Hy vọng sao cho bọn chúng không truy ra được nơi mình ở thì mới mong toàn mạng, để còn nhìn thấy ngày hòa bình thật sự trên đất nước yêu dấu này. Khốn khổ thay cho người dân nước tôi.