Trình Phụng Nguyên
Số
là một số các bạn vẫn cứ phải lén lút yêu nước có lẽ vì cho rằng tránh voi chả
xấu mặt nào. Nhận được thông tin là ngày 21.06.2012 Quốc
hội đã thông qua luật biển xác định chủ quyền biển đảo tại biển đông, các
bạn ấy tự „một mình“ đứng ra „Kêu
gọi tuần hành ôn hòa chống Trung Quốc, ủng hộ luật biển của Việt Nam. Sau
khi phải rào trước đón sau, họ nhấn mạnh: „Cuộc tuần hành này KHÔNG
CÓ người chỉ huy, cầm đầu mà tất cả những ai cảm thấy bất bình, muốn bày tỏ
lòng yêu nước đều có thể tham gia và vận động người thân, bạn bè tham gia“.
Bởi
vì vào mùa hè năm ngoái 2011, nhà
nước đã dùng đủ mọi hình thức (văn
hoá có, và đểu cáng cũng có) để ngăn chận những cuộc xuống đường của người
dân yêu nước biểu dương tinh thần và phản đối Trung Quốc lấn chiếm biển đảo của
ta. Một số người tham gia luôn bị theo dõi, bị đe dọa, nhiều người bị bắt, có
người bị quặp nách, có
người bị đạp vào mặt, mấy người dân từ nước ngoài về tham gia thì bị trục
xuất, có người bị bắt đi phục hồi nhân phẩm (mà nhân phẩm của chị được cho là
bị đánh mất chỉ vì quá yêu nước). Cả nước phải tuân theo lệnh cái tờ
rơi (thông báo của thành phố Hà Nội không có chữ ký), các sĩ phu Bắc Hà làm
đơn khiếu nại được mời lên dùng… trà nóng, sau đó chẳng còn tuần hành hay biểu
tình gì nữa, chẳng ai dám hó hé gì sất. Tới đó là hết, mọi chuyện im bặt, cùng
lắm, ai „nghiền“ thì ra bờ hồ hay cà phê vỉa hè xung quanh mà ngồi, nhưng nhớ
là có ai hỏi gì cũng không biết. Thời thế cứ thế mà để mặc cho Trung Quốc nay bắt
tầu đánh cá và trói đánh ngư dân ta, mai cắt
cáp tầu thăm dầu của ta.
Đùng
một cái, quốc hội thông qua luật biển với sự nhất trí (như thường lệ) làm dân
tình tá hoả, quẫy tam tinh lia lịa nhưng vẫn chưa hiểu chuyện nào ra với chuyện
nào. Một cách rất e dè, (các) bạn trẻ nào đấy còn chút tỉnh táo nảy ra sáng
kiến kêu gọi tuần hành - như nêu trên - ở hai thành phố chủ lực của hai đầu đất
nước, tức là ở Hà Nội và Sài Gòn. Họ mời gọi mọi người tham gia, cứ mạnh ai nấy
đi, tự túc chế tạo các biểu ngữ và khẩu hiệu, và cũng tự lo lấy cho bản thân
mình, không cần biết (và cũng không nên biết) ai đứng ra vận động. Có ai hỏi
han gì về người đứng ra tổ chức thì cứ dứt khoát là không biết (dù có biết).
Tình hình chẳng biết sẽ ra làm sao đây? Làm ăn thế nào mà để dân vừa chán vừa
ngán, lại vừa phải „hèn“ như thế. Đến lúc thằng Tầu nó phang, dân cũng „hèn“ mà
trốn hết thì bỏ mẹ nhà nước chứ chơi sao.
Phải làm gì bây giờ?
Sao
yêu nước vừa khổ mà lại vừa nhục như chó thế? Chính phủ hãy lên truyền thông
tuyên bố và đứng ra tổ chức để người dân cùng được một phen hồ hởi công khai
tham gia bày tỏ tinh thần bảo vệ chủ quyền biển đảo, phản đối Trung Quốc hung
hăng bành trướng, đi xem sao! Cả thế giới đang lên án rồi, Mỹ án ngữ rồi, còn
chần chờ gì nữa hở các ông các bà nhà nước ta?! Trễ rồi, uy tín đã chạm đáy
rồi, oan ức đã ngập đầu rồi, phẫn nộ đã đụng trần rồi!
Quốc
hội cũng đã ừ rồi, công khai Hoàng Sa, Trường Sa và biển đông là của ta rồi thì
chính phủ làm tới luôn đi chứ?!
Biểu
ngữ mang theo tham gia của tôi:
„PHẢI CÔNG
NHẬN CHÍNH PHỦ TÀI
CÔNG KHAI TỔ CHỨC LÊN ĐÀI TỐ HOA“
CÔNG KHAI TỔ CHỨC LÊN ĐÀI TỐ HOA“
Trình
Phụng Nguyên