Đào Hiếu: Có vẻ như “Đất nước” và “Nhân dân”
là hai phạm trù rất gần gũi, rất thân thiết, có quan hệ máu thịt với nhau, thậm
chí không thể tách rời nhau.
Từ
hàng ngàn năm rồi, nhiều người đã hiểu như vậy, đã cảm nhận như vậy.
Tôi
sẽ không viết được những dòng chữ có vẻ nghịch lý sau đây nếu không sống dưới
chế độ “cộng sản”.
Sự
kỳ quái của chế độ đó đã đánh thức mọi phản kháng trong tư duy, làm chúng ta vỡ
mộng và vỡ luôn những nếp nghĩ khác.
Và
một trong những phát hiện bàng hoàng nhất là: Đất nước và Nhân dân là hai thực
thể có khả năng trở thành thù địch.
1
Từ
thuở bé, con người đã gắn liền với đất nước mình qua lũy tre làng, dòng sông,
bến đò, những bờ biển thơ mộng, những núi non hùng vĩ, những danh lam thắng
cảnh…tất cả, góp phần tạo ra tâm hồn, tính cách và tình yêu của mỗi người, từ
đó hình thành những mối dây ràng buộc, nhờ thế mà khi có ngoại xâm thì cả dân tộc
cùng đứng lên, đồng lòng đánh đuổi chúng, giành lại từng tấc đất, từng ngọn
rau…
Đó
là những điều có thật. Đã từng xảy ra. Những tấm lòng yêu nước, những hy sinh
vì tổ quốc, những anh hùng dân tộc… tất cả đều có thật.
Duy
chỉ một điều nghịch lý, đó là: trong lịch sử nhân loại CHƯA BAO GIỜ ĐẤT NƯỚC LÀ
CỦA NHÂN DÂN.
Ngày
xưa, khi vua Vũ diệt được Trụ, dựng nên nhà Chu, thiên hạ ai cũng tôn phù.
Chỉ
có Bá Di, Thúc Tề chê là bất nghĩa, không thèm ăn thóc nhà Chu, cùng nhau lên
núi Thú Dương, hái rau độ nhật.
Sau,
có người đến bảo: “Nhà Chu đã trị thiên hạ, thì nơi nào lại chẳng phải của nhà
Chu, ăn rau núi này chẳng phải ăn rau nhà Chu ư?”
Hai
ông nghe nói, bèn nhịn đói cho đến chết.
Rõ
ràng thời ấy người ta quan niệm sông núi, kể cả rau rừng đều “của nhà Chu” nào
phải của nhân dân.
Ngay
cả hạt thóc là do mồ hôi nước mắt của nông dân làm nên mà cũng được gọi là
“thóc nhà Chu” thì nhân dân còn lại gì?
Trong
bài thơ “Nam Quốc Sơn Hà”, Lý Thường Kiệt cũng xem đất nước Việt Nam là của vua
chúa nhà Lý khi ông viết: “Nam quốc sơn hà Nam đế cư” thì thật sự cũng đã “xí
phần” cho triều đình hết rồi, còn gì cho đám dân đen nữa?!
Thời
phong kiến, đất nước là của nhà vua nên mới có cha truyền con nối, nên trung
quân và ái quốc mới gộp làm một.
2
Ngày
nay người ta nói nhiều đến dân chủ.
Có
vẻ như đất nước không còn là của “nhà Chu” nữa, có vẻ như “Nam quốc sơn hà”
không còn của “Nam đế” nữa.
Vậy
chắc là của nhân dân rồi!
Thử
xem có phải vậy không?
Nếu
cái đất nước giàu tài nguyên này, cái quê hương “rừng vàng biển bạc” này là của
nhân dân, sao nhân dân nghèo khổ đến vậy?
Sao
những chàng trai nông thôn chân lấm tay bùn vẫn ở nhà tranh vách đất?
Sao
những cô gái quê phải lên thành phố bán thân?
Sao
bác phu xích lô vẫn còng lưng đạp mỗi ngày, sao lớp trẻ con nhà lao động phải
nhễ nhại mồ hôi trong các khu chế xuất, các mỏ than, các nhà máy chế biến hải
sản, lâm sản, nông sản…chỉ để kiếm chưa đến một trăm đô la mỗi tháng?
Sao
nhân dân lao động vẫn phải chui rúc trong những căn nhà tồi tàn chật hẹp?
Nếu
rừng là vàng, biển là bạc thì vàng ở đâu, bạc đi đâu, mà mỗi lần làm đường, xây
cầu lại phải vay vốn ODA, vay vốn Ngân hàng Thế giới, Quỹ tiền tệ Thế giới… để
xảy ra những vụ tham nhũng nhục nhã như PMU18, như vụ cầu Văn Thánh, như vụ PCI
Nhật Bản…và hàng ngàn vụ khác?
Nếu
đất nước này là của nhân dân thì sao dầu mỏ khai thác nhiều như vậy mà dân
không giàu? mà Đảng lại giàu?
Nếu
đất nước là của nhân dân sao lại chỉ có một nhúm các tập đoan tài phiệt phất
lên nhờ kinh doanh rừng, biển, đất đai và lúa gạo… trong khi nhân dân thì bị
cướp đất, rừng thì bị phá, thóc lúa thì bị thương lái ép giá, đẩy nông dân vào
kiếp sống bần cùng?
3
Có
quá nhiều bằng chứng để nói rằng trong lịch sử chưa bao giờ đất nước là của
nhân dân.
Đất
nước chỉ là của nhân dân trong các học thuyết, trong văn thơ, trong âm nhạc.
Đất
nước chỉ là của nhân dân trong hoài niệm tuổi thơ, trong tâm tình chôn nhau cắt
rún.
Trên
thực tế đất nước bao giờ cũng là tài sản riêng của giai cấp cầm quyền.
Ngày
xưa thì đất nước là của vua chúa, ngày nay đất nước là của các chính quyền.
Còn
nhân dân?
Ngoại
trừ số ít giàu có ở các đô thị lớn, đại đa số nhân dân lao động, công nhân,
nông dân, công chức, tư chức ăn lương…chỉ có được một căn nhà nhỏ, một mái
tranh nghèo, một cái ổ chuột tối tăm trong xóm lao động hay dưới gầm cầu.
Những
nhà hàng, những khách sạn sang trọng, những vũ trường xa hoa, những cửa hàng
lộng lẫy kia không phải của nhân dân.
Những
khu đô thị mới, những resorts, những sân golf, những câu lạc bộ quần vợt, những
cuộc thi hoa hậu liên miên kia… không bao giờ là của nhân dân.
Những
mỏ bô-xit, mỏ than, mỏ dầu trị giá hàng ngàn tỉ đô la kia, những lâm sản, hải
sản vô tận kia…chưa bao giờ là của nhân dân.
Nhân
dân chỉ có cái tổ chim bé nhỏ của mình, nhân dân chỉ có vại cà, con mắm, củ
khoai, rẫy bắp, chiếc xích lô đạp, chiếc xe máy để chạy xe ôm, để đi làm mỗi
ngày.
Nhân
dân không biết nghe nhạc giao hưởng, không biết hát Opera, nhân dân chỉ biết
rao: “Cháo huyết đây!” Bánh mì nóng giòn đây!” Báo mới đây!” “Mài dao mài kéo
đây!”…
Nhân
dân không có vé vào xem thi hoa hậu hoàn vũ hay xem trình diễn thời trang, nhân
dân chỉ có năm ngàn đồng đủ trả một cuốc xe ra đứng đầu đường Huyền Trân Công
Chúa và gọi: “Đi chơi không anh?”.
Nhân
dân không có ai bảo vệ, chỉ biết chạy trối chết khi bị công an đem xe tới xúc
về đồn để “làm sạch thành phố.”
Trong
thời chiến, bao giờ nhân dân cũng bị xem như một thứ “tài nguyên”, một “nguồn
cơ bắp dồi dào” sẵng sàng cung cấp cho chiến trường để giành thắng lợi trong
các cuộc chiến tranh mang danh nghĩa “giải phóng” “chống ngoại xâm” “thánh
chiến” “vệ quốc”…
Tội
nghiệp cho hàng trăm thế hệ những người lính đã ngã xuống trong các cuộc “chiến
tranh thần thánh” ấy để rồi cuối cùng đất nước lại lọt vào tay một nhúm “đồng
hương” chuyên nghề vơ vét.
Đất
nước đã bị cưỡng đoạt.
Giờ
đây, đối với nhân dân Việt Nam, nếu đất nước có còn được chút ý nghĩa, chính là
vì nó đang ôm giữ trong lòng nó xương cốt của những người thân đã chết vì một
lý tưởng hoang đường và một ước mơ không bao giờ có thật.
4
Trung
Quốc chiếm đảo Hoàng Sa, rồi Trường Sa.
Vài
trăm người biểu tình bị đàn áp, bị bắt, bị đe dọa.
Nhiều
người hỏi tôi: “Sao không thấy ông viết về Hoàng Sa, Trường Sa mà chỉ viết về
nhân quyền, về dân chủ?”
Chẳng
lẽ tôi lại phải trả lời như thế này:
“Vì
hai hòn đảo ấy người ta đã dâng cho Tàu rồi. Ai đòi lại được? Mà nếu như có đòi
được thì cái lãnh thổ giàu tài nguyên ấy cũng đâu phải của nhân dân. Hai hòn
đảo ấy cũng sẽ là tài sản của những kẻ cầm quyền và bọn tài phiệt, cũng sẽ bị
chúng chia chác nhau mà ăn thôi.”
Đào Hiếu
Về
tác giả: Nhà văn Đào Hiếu, sinh năm 1946 ở
tỉnh Bình Định, gia nhập Đảng Cộng sản năm 1968. Tham gia phong trào sinh viên
miền Nam chống Mỹ, ông sau năm 1975 làm việc tại báo Tuổi Trẻ và NXB Trẻ TP. HCM.
Năm 2008, ông công bố trên mạng hồi ký Lạc Đường, gây nhiều tranh luận.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story/2008/12/081222_daohieu.shtml