Đại diện các nước, trong đó có Ngoại trưởng Mỹ tham gia Hội nghị Bộ trưởng
Ngoại giao ASEAN.CATP
Trong Bang
Giao Quốc Tế, chính trị đồng nghĩa với sức mạnh và lợi ích quốc gia. Sức mạnh
một quốc gia là điểm hội tụ của văn hóa, kinh tế, chính trị, quân sự, tài
nguyên, địa thế, y tế, nhân tài, trí tuệ, uy tín, tài lãnh đạo … và trên hết là
sự đồng thuận dân tộc. Ngọai giao giữa các nước là phương tiện để thực hiện tối
đa lợi ích quốc gia.
Các nước thường liên kết với nhau thành một Khối, hay liên minh, hay đồng minh gia tăng sức mạnh. Bằng ngọai giao các nước thu xếp các bất đồng nội bộ để đi đến quyết định chung có lợi nhất cho từng quốc gia. Khối ASEAN được thành lập 45 năm về trước không ngòai mục đích nêu trên.
Các nước thường liên kết với nhau thành một Khối, hay liên minh, hay đồng minh gia tăng sức mạnh. Bằng ngọai giao các nước thu xếp các bất đồng nội bộ để đi đến quyết định chung có lợi nhất cho từng quốc gia. Khối ASEAN được thành lập 45 năm về trước không ngòai mục đích nêu trên.
Ngày
17-7-2012, Hội nghị Khối ASEAN lần thứ 45 bế mạc trong bất hòa. Nước chủ nhà
Cam Bốt nhất quyết không để Việt Nam và Phi Luật Tân đưa các tranh chấp trên
Biển Đông vào tuyên bố chung tòan Khối. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử 45
năm các quan điểm đã không được thống nhất bên trong Hội Nghị gây ra một dư
luận rất tiêu cực về sinh họat chính trị của một số các quốc gia Đông Nam Á.
Bài viết này lọai trừ quan điểm cảm tính một chiều và từ cách nhìn thuần bang
giao quốc tế để rút ra bài học cho cuộc đấu tranh chính trị hiện nay.
Giá
Trị “Văn Hóa Á Châu” Đang Bị Đào Thải
Hội Nghị
Pnong Penh lần này đảng Cộng sản Việt Nam đã thay đổi lập trường về Biển Đông,
trước đây họ vẫn khăng khăng chủ trương vấn đề Biển Đông chỉ cần đàm phán song
phương. Khi Hội Nghị bế mạc Ngoại trưởng Phạm Bình Minh cho biết: “Chúng tôi đã
nỗ lực hết mình để có một tuyên bố chung, vì thế rất là thất vọng.” Ông Minh
chỉ tỏ ra thất vọng không dám tuyên bố mạnh mẽ là vì mọi quyết định về quan hệ
Việt – Trung đều xuất phát từ Bộ Chính Trị mà ông không phải là một thành viên.
Bài học từ cha ông Ngọai Trưởng Nguyễn Cơ Thạch bị thanh trừng theo lệnh của
Trung cộng ắt hẳn ông Minh đã học thuộc lòng.
Phi Luật
Tân, quốc gia xưa nay vẫn chủ trương đàm phán đa phương, ra ngay một bản tuyên
bố cho rằng sự chia rẽ đã làm ASEAN không hành động được như một Khối và tranh
chấp Biển Đông là tranh chấp đa phương.
Ngoại
trưởng Nam Dương ông Marty Natalegawa về nước xin chỉ thị Tổng thống, ngay ngày
hôm sau 18/07/2012 đã cấp tốc công du đến các nước Đông Nam Á để thu xếp các
nước đồng thuận các nguyên tắc chung. Mặc dù Nam Dương chưa trực tiếp tranh
chấp trên Biển Đông nhưng xưa nay vẫn chủ trương tranh chấp Biển Đông cần đàm
phán đa phương.
Đàm phán
song phương chính là quan điểm của Bắc Kinh, một nước lớn chuyên dùng vũ lực để
xâm chiếm Biển Đông. Trung cộng chiếm Hòang sa và Trường sa Việt Nam, cái lưỡi
bò liếm xuống đến tận Nam Dương và tuyên bố biển Đông là quyền lợi cốt lõi của
Trung cộng. Bởi thế ngay khi Hội Nghị ASEAN Pnong Penh chấm dứt, Bắc Kinh đã ca
ngợi kết quả của Hội Nghị và khen ngợi tài lãnh đạo của nước chủ nhà Cam Bốt.
Đàm phán đa
phương chính là quan điểm của phía Hoa Kỳ. Nước này luôn khẳng định tự do hàng
hải và lợi ích của Hoa Kỳ trên các đại dương. Vì thế Hoa Kỳ cổ vũ Quốc Tế Hóa
tranh chấp tại Biển Đông.
Dựa trên
quan điểm dân chủ, Ngoại trưởng Hoa Kỳ bà Hillary Clinton đánh giá kết quả Hội
Nghị một cách tích cực và thực tế, bà nhận xét “Ðó là dấu hiệu trưởng thành của
ASEAN khi họ tranh luận một số vấn đề rất hóc búa. Họ không tránh né.”
Bà Ngoại
trưởng Hillary Clinton sắc bén nhận ra cái gọi là giá trị “văn hóa Á Châu”
tránh né tranh luận và phô trương hình thức. Thế kỷ này là thế kỷ của dân chủ,
thiếu công khai tranh luận chỉ dẫn đến những quyết định hình thức, giả tạo,
thiếu thực chất, cản trở sự thăng tiến, rồi dẫn đến những bất hòa thậm chí chiến
tranh. Phương cách này không còn thích hợp với trào lưu tiến bộ của nhân lọai.
Một điểm
tích cực khác là cho dầu chỉ quốc gia Cam Bốt công khai không muốn nhắc đến
tranh chấp Biển Đông trong Tuyên Bố Chung, chín quốc gia còn lại không phải vì
thế mà bỏ phiếu “ai chống, ai theo” để nhất quyết có được một “Tuyên Bố Chung”
làm đầu mối của mọi đổ vỡ trong mọi sinh họat chính trị. Các quốc gia ASEAN
thực sự đã trưởng thành để nhận ra thực chất dân chủ chính là hiểu biết, tranh
luận, minh bạch, tôn trọng và hài hòa trong quyết định chung.
Đến thứ Sáu
20/7/2012 tại Phnom Penh ngoại trưởng Cam Bốt kiêm chủ tịch ASEAN ông Hor
Namhongcho biết nhờ nỗ lực ngoại giao của Ngoại trưởng Indonesia Marty
Natalegawa một bản nguyên tắc sáu điểm về Biển Đông đã được các nước Đông Nam Á
đồng thuận thông qua.
Ăn Miếng Trả Miếng
Bằng xương
máu và tài sản của người dân, tài nguyên của đất nước, Thủ tướng Hun Sen được
Hà Nội đưa lên, bảo vệ và nuôi dưỡng trong một thời gian dài. Nhà cầm quyền Hà
Nội giúp Hun Sen củng cố quyền hành bằng cách tiêu diệt mọi thành phần đối lập
có khả năng thay thế ông. Ngày nay Hun Sen nắm tòan quyền quyết định, công khai
đi ngược lại quyền lợi và lập trường Việt Nam, báo chí trong nước và nhiều
người thấy thế vội kết luận Hun Sen là kẻ phản bội đã thẳng tay tát vào mặt
giới cầm quyền cộng sản Hà Nội.
Dư luận này
một chiều và không thích hợp trong bang giao quốc tế. Xin trích thông tin
Nguyễn Tấn Dũng tiếp Tập Cận Bình: “Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nhấn mạnh Việt
Nam luôn luôn ghi nhớ sự ủng hộ, giúp đỡ quí báu của nhân dân Trung Quốc trong
những năm đấu tranh giành độc lập cũng như trong quá trình xây dựng đất nước;
khẳng định, Chính phủ Việt Nam đặc biệt coi trọng và mong muốn cùng với Chính
phủ Trung Quốc triển khai có hiệu quả các thỏa thuận của Lãnh đạo cấp cao hai
nước theo phương châm 16 chữ và tinh thần 4 tốt.” Gần đây nhất ngày 12/7/2012,
Phó Thủ Tướng cộng sản Nguyễn Thiện Nhân đã chủ trì một “Đại hội đại biểu toàn
quốc – Nhớ ơn Trung Quốc”. Vì thế khi Nguyễn Tấn Dũng lộ mặt “theo Mỹ cứu Đảng”
thì luận điểm của báo chí Trung cộng lên án Việt Nam lừa lọc và phản bội công
ơn của “nhân dân Trung Quốc vĩ đại”.
Bang giáo
quốc tế không phải bằng cảm tính ân đền óan trả. Người Mỹ giúp Đông Dương vì
quyền lợi của Hoa Kỳ. Ngừơi Mỹ rất thực tế họ không bao giờ phủ nhận hành động
đối ngọai xuất phát từ quyền lợi Hoa Kỳ và cũng chẳng thấy Hoa Kỳ kể lể công
đức “bảo vệ” Thế Giới Tự Do. Cách suy nghĩ của họ thuần lý thay vì lăng nhăng
tình cảm như người Á Châu.
Hoa kỳ là
một quốc gia dân chủ, mọi quyết định đều xuất phát từ nguyện vọng của nhân dân
Hoa Kỳ. Khi quyền lợi của người Mỹ không còn gắn bó với Đông Dương, họ đã rời
bỏ để người dân ba quốc gia nói trên lãnh chịu hậu quả của chiến tranh và cộng
sản. Nhiều người tiêu cực cho rằng Hoa Kỳ đã phản bội Đông Dương. Nhưng thực tế
nhân dân Hoa Kỳ đã giúp Đông Dương đến thế, họ không thể giúp hơn, phần quyết
định thuộc về chúng ta. Suy nghĩ tiêu cực và thiếu lý trí không giúp chúng ta
độc lập và trưởng thành.
Tương tự
như Hoa Kỳ, cũng vì quyền lợi mà Trung cộng giúp đảng Cộng sản Việt Nam và vì
quyền lợi mà đảng Cộng sản Việt Nam giúp chế độ Hun Sen. Điều khác là Trung
Cộng và Việt Nam là hai quốc gia cộng sản, nên quyền lợi thâu được thực chất là
quyền lợi của tầng lớp lãnh đạo. Nên bằng cảm tính có thể lập luận rằng Nguyễn
Tấn Dũng phản bội thẳng tay tát vào mặt giới cầm quyền cộng sản Bắc Kinh thì
Bắc Kinh đã cho Hun Sen tát lại giới cầm quyền cộng sản Việt Nam. Chẳng qua chỉ
vì va chạm lợi ích “mày tát tao, tao cho nó tát lại mày” còn gọi là “ăn miếng
trả miếng”, cách hành xử của người nhược tiểu.
Chính
danh là thế mạnh của ngọai giao
Ngày
20/7/2012 Ngoại trưởng Cam Bốt ông Hor Namhong loan báo bản nguyên tắc đã được
10 quốc gia Á Châu thông qua ông trực tiếp đặt câu hỏi: “Tại sao họ không chấp
nhận thông cáo chung bình thường lúc trước mà lại chấp nhận bản nguyên tắc lần
này?” Câu trả lời đúng nhất là Thủ Tướng Hun Sen đã làm chính trị trong thế của
người mạnh.
Nếu ở Việt Nam người và hàng hóa Tầu xuất hiện khắp nơi thì ở Cam Bốt cũng thế. Nếu ở Việt Nam người Tàu chiếm lãnh mọi lãnh vực, tận khai tài nguyên và tàn phá môi trường thì Cam Bốt cũng chẳng khác hơn. Nếu giới chức Cam Bốt mê Nhân dân tệ thì giới chức Việt Nam cũng chẳng khác gì.
Nếu ở Việt Nam người và hàng hóa Tầu xuất hiện khắp nơi thì ở Cam Bốt cũng thế. Nếu ở Việt Nam người Tàu chiếm lãnh mọi lãnh vực, tận khai tài nguyên và tàn phá môi trường thì Cam Bốt cũng chẳng khác hơn. Nếu giới chức Cam Bốt mê Nhân dân tệ thì giới chức Việt Nam cũng chẳng khác gì.
Nhưng trong khi người Việt lo sợ
người Tầu xâm lăng thì người Cam Bốt lại lo sợ bị Việt Nam đồng hóa. Trong khi
Tầu xâm lược Hòang Sa, Trường Sa và biên giới phía Bắc thì người dân Cam Bốt
tin rằng miền Nam và các đảo phía Nam là một phần lãnh thổ Đế Quốc Angkor đang
bị Việt Nam chiếm đóng.
Cam Bốt
không có tranh chấp trên Biển Đông nhưng Cam Bốt luôn có tranh chấp biên giới
với phía Việt Nam. Thủ Tướng Hun Sen thực ra là người Việt gốc Miên. Quê ông
nằm trên lãnh thổ Việt Nam và hiện là nơi đang tranh chấp giữa hai quốc gia.
Cũng chính vì xem Hun Sen là người Việt (gốc Miên) giới chức cầm quyền Hà Nội
mới tin dùng và củng cố quyền lực cho ông bằng cách tiêu diệt mọi thành phần
đối lập có thể thay thế ông.
Vì những lý
do kể trên Thủ Tướng Hun Sen, ngọai trưởng Hor Namhong đã được chính người Cam
Bốt bầu ra. Họ có sức mạnh của chính danh đại diện cho Cam Bốt để thương lượng
quyền lợi của nhân dân Cam Bốt.
Hội Nghị
vừa qua cho thấy khả năng lãnh đạo của Thủ tướng Hun Sen. Ông đã thu phục thêm
uy tín với người dân Cam Bốt. Trung cộng sẽ phải o bế hơn để không bị mất lá
phiếu của Hun Sen. Hoa Kỳ sẽ phải tìm cách để có được sự đồng thuận của Cam
Bốt. Và nhất là các quốc gia Á châu đều đang phải duyệt xét lại chính sách
ngọai giao của họ có còn thích hợp hay không?
Ngược lại
Nguyễn Tấn Dũng, Phạm Bình Minh là người của “Đảng”, họ không được người dân
Việt Nam chọn lựa nên chỉ đại diện cho tập đòan cộng sản vì thế luôn phải
thương lượng trong thế của kẻ yếu. Trước đây họ đã bán rẻ Việt Nam cho quyền
lợi của Nga, quyền lợi của Tầu ngày nay họ cố tìm cách bám víu vào người Mỹ để
được tồn tại thiếu hẳn một đường lối ngọai giao mang lại lợi ích quốc gia.
Sức
Mạnh Của Đồng Thuận Dân Tộc
Trứơc khi
tham dự Hội Nghị ASEAN tại Pnong Penh, Ngoại trưởng Hoa Kỳ bà Hillary Clinton
đi một vòng các quốc gia Á Châu: Mông Cổ, Nhật, Việt Nam, Lào và Cam Bốt. Bà
giải thích chiến lựơc cốt lõi của Hoa Kỳ là hỗ trợ cho dân chủ và nhân quyền.
Bà cho biết đây không phải là giá trị của Hoa Kỳ mà là giá trị chung của nhân
lọai.
Tại Mông Cổ
bà cho biết: “Dân chủ và nhân quyền không
phải chỉ là giá trị của quốc gia chúng tôi, mà còn là quyền lợi đương nhiên của
mỗi người sinh ra trên thế giới này”.
Tại Việt
Nam ngòai việc gặp Nguyễn Tấn Dũng bà uyển chuyển và chủ động thu xếp để được
gặp Nguyễn Phú Trọng, bà kêu gọi giới cầm quyền cộng sản hãy tôn trọng dân chủ
và nhân quyền. Bà gởi một tín hiệu rất mạnh mẽ đến nhà cầm quyền Hà Nội đừng
đeo đuổi các cường quốc vì họ chỉ vì quyền lợi quốc gia họ. Hãy tôn trọng dân
tộc, quay về với dân tộc, sức mạnh của Việt Nam thể hiện từ sự đồng thuận dân
tộc. Phương cách để tìm đồng thuận dân tộc chính là tôn trọng nhân quyền và
thực thi dân chủ. Hoa Kỳ sẵn sàng giúp nhà cầm quyền Việt Nam tôn trọng nhân
quyền và thực thi dân chủ.
Nhưng vốn
bản chất độc tài đảng trị, khi bà Clinton vừa rời khỏi Việt Nam, ngày
14-07-2012, trong khi giáo dân đang chuẩn bị làm lễ cầu nguyện về hành động đàn
áp của chính quyền đối với giáo dân thuộc Giáo điểm Con Cuông, nhà cầm quyền
tỉnh Nghệ An vì lo sợ xảy ra biểu tình đã huy động một lực lượng quân đội hùng
hậu với cả một đòan xe thiết giáp đậu trước cổng Tòa Tổng Giám Mục Xã Đoài.
Quân đội thay vì để bảo vệ quốc gia lại được sử dụng để đe dọa người dân. Thật
là hèn với giặc, ác với dân.
Ngọai
giao báo hiệu chiến tranh
Trong Bang
Giao Quốc Tế, ngọai giao chỉ là phương tiện để giải quyết các tranh chấp và
chia chác quyền lợi, nếu các bên không chấp nhận các chia chác sớm muộn gì cũng
dẫn đến chiến tranh. Nói một cách khác ngọai giao là chiến tranh mà khí giới là
sức mạnh, trí tụê và uy tín, thất bại của ngọai giao dễ dẫn đến chiến tranh.
Thế nên mới có nhận xét “Ngọai giao báo hiệu một cuộc chiến tranh có thể xẩy
ra” (R.G. Hawtrey, 1952, Economic Aspect of Sovereignty, trang 70).
Chỉ trong
vòng một tháng, giới chức Hoa Kỳ liên tục thực hiện các chuyến thăm viếng Việt
Nam, Bộ trưởng Quốc phòng, Bộ trưởng ngoại giao, rồi Tư lệnh Hạm đội 7 Hoa Kỳ
tại Thái Bình Dương. Phía Việt Nam, Nguyễn Chí Vịnh dẫn đầu một phái đoàn sang
Mỹ 10 ngày để gặp gỡ chính giới và quốc hội Hoa Kỳ.
Khi ngọai
giao bế tắc, các quốc gia còn một phương thức khác là đưa vấn đề ra tòa án quốc
tế để giải quyết tranh chấp. Trong trường hợp Biển Đông, Trung cộng khăng khăng
cho rằng Biển Đông là lãnh hải biên cương không thể tranh cãi. Họ dường như dọn
sẵn con đường giải quyết bằng sức mạnh quân sự.
Vài tuần
trước Trung cộng cho đấu thầu các khu vực khai thác dầu khí trên thềm lục địa
Việt Nam. Một số khu vực đã được phía Việt Nam giao cho các công ty nước ngòai
thăm dò khai thác. Cùng lúc Trung cộng gia tăng bắt bớ ngư dân Việt, họ công
khai cho máy bay, tàu chiến, tàu đánh cá họat động ngay trong lãnh hải Việt
Nam.
Họ không
phải chỉ gây chiến với Việt Nam. Họ còn gây chiến cả với Phi Luật Tân một quốc
gia đồng minh với Hoa Kỳ. Trận chiến ngoại giao bằng “mồm” mỗi ngày một nặng
tiếng hơn. Tình hình Biển Ðông càng ngày càng căng thẳng hơn và xác suất xẩy ra
chiến tranh ngày một gia tăng.
Ngày 24/7,
Thượng viện Phi Luật Tân đã phê chuẩn một hiệp định cho phép quân đội Úc Đại
Lợi triển khai trên lãnh thổ của họ để tiến hành tập trận. Hiệp định này cho
phép phía Úc Đại Lợi quy chế quân đội khách mời để giúp Phi Luật Tân củng cố
năng lực quốc phòng trong bối cảnh gia tăng căng thẳng trên Biển Đông.
Phía Trung
cộng ngày 22/7/2012, loan báo chính thức thành lập lực lượng đồn trú trên vùng
Biển Đông nhằm bảo vệ thành phố Tam Sa. Bộ chỉ huy của lực lượng này sẽ đóng
trên đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa, Việt Nam. Trung cộng còn công bố danh
sách 45 đại biểu vừa được bầu vào cơ quan lập pháp thành phố Tam Sa. Trung cộng
cũng Phi Luật Tân và Việt Nam đã chính thức lên án hành động gây chiến nói
trên.
Hoa Kỳ công
khai biểu lộ quan tâm về việc Trung cộng thành lập ‘thành phố Tam Sa’, người
phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ bà Victoria Nuland cho biết: “Chúng tôi quan ngại
liệu có nên có bất kỳ động thái đơn phương nào giống như thế này (thành lập
‘Tam Sa’) mà dường như đặt vào sự đã rồi một vấn đề mà chúng tôi đã nhiều lần
nói là chỉ có thể giải quyết thông qua đàm phán, đối thoại và bằng tiến trình
ngoại giao phối hợp giữa tất cả các bên tranh chấp”.
Chỉ sau một
tuần hôm qua 25/7/2012 Bộ trưởng Ngoại giao Indonesia Marty Natalegawa quay trở
lại Việt Nam. Hôm qua ông đã gặp người Phạm Bình Minh và hôm nay ông sẽ gặp
Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng để thảo luận chuyện Biển Đông.
Phía Trung
cộng đưa ra nhiều hình ảnh về việc họ tăng cường hiện đại hóa quân đội và có
tin ngày 25/7/2012 họ đã tập trận bắn đạn thật trong khu vực quần đảo Trường
Sa, Việt Nam.
Phía Việt
Nam đang cố gắng phô bày khả năng tự vệ bằng cách loan tin đang hiện đại hóa
quân đội. Ngày 4-6-2012, Nguyễn Tấn Dũng đã ngỏ ý đề nghị Hoa Kỳ hủy bỏ lệnh
cấm vận vũ khí sát thương. Được báo chí phỏng vấn Bộ trưởng quốc phòng Đại Tướng
Phùng Quang Thanh cho biết: “Nếu được dỡ bỏ lệnh cấm bán vũ
khí sát thương, chúng tôi có nhu cầu mua một số loại trước hết để sửa chữa, bảo
quản, nâng cấp các loại vũ khí chúng tôi thu được trong chiến tranh. Sau đó,
nếu khả năng tài chính cho phép, chúng tôi sẽ từng bước hiện đại hóa quân đội,
sẽ lựa chọn mua những loại trang bị vũ khí phù hợp yêu cầu hiện đại hóa quân
đội của Việt Nam, giá cả cạnh tranh.”
Lời tuyên
bố của ông Phùng Quang Thanh nói lên một sự thực là đảng Cộng sản không còn khả
năng tài chánh để vũ trang hay tân trang cho Quân Đội. Họ đang cần mua thiết bị
để sửa các vũ khí thu được từ chiến tranh Nam Bắc 1975. Và vì thế đứng trước sự
đe dọa của chiến tranh họ phải tìm mọi cách để dựa vào Hoa Kỳ.
Để Hoa Kỳ
bỏ lệnh cấm bán vũ khí sát thương, cải thiện quan hệ ngọai giao và bảo vệ Việt
Nam khi bị Trung cộng tấn công, phía Hoa Kỳ đã đưa điều kiện cộng sản phải tôn
trọng nhân quyền và phải chuyển đổi sang một thể chế dân chủ đa nguyên đa đảng.
Chính phủ Hoa Kỳ còn chịu sức ép của hằng triệu người Mỹ gốc Việt luôn một lòng
hướng về Tổ quốc tranh đấu đòi nhân quyền tự do cho dân tộc Việt Nam.
Nhưng nếu
nhà cầm quyền Hà Nội không chịu cải cách chính trị, họ sẽ lại phải tiếp tục cúi
đầu thuần phục quan thầy Trung cộng và phải tiếp tục cuộc chiến chống lại dân
tộc Việt Nam. Chọn con đường này nhà cầm quyền cộng sản sẽ phải đối đầu nhiều
hơn với những rủi ro chiến tranh từ sự bất mãn của quân đội đang ngày một tăng
thêm sẽ dẫn đến đảo chánh hay tự động khai chiến với quân Tầu xâm lược. Bên
cạnh đó làn sóng đấu tranh yêu nước, đòi tự do dân chủ đang ngày càng dâng cao,
khi tội ác của giới chức cầm quyền cộng sản chồng chất thì ngày đền tội của họ
sẽ gần hơn và bản án của họ sẽ nặng hơn. Không ai có quyền tha thứ cho họ vì
việc đảng Cộng sản theo giặc Tầu xâm lược hay quay về với dân tộc là chọn lựa
của chính họ.
Tạm
Kết
Học được gì
từ Hội Nghị ASEAN Pnong Penh 2012? Văn hóa Á Đông trong phương cách hành xử có
còn thích hợp hay không? Phương cách làm việc đầy cảm tính thiếu lý trí có còn
hợp lý hay không ? Thiếu tinh thần dân chủ mang đến lợi ích gì?
Nhiều bạn
đọc còn phân vân giữa cách mạng và chính trị. Cách mạng chính là nhìn thẳng vào
thực tế chấp nhận sự thay đổi, còn chính trị là chiến lược trường kỳ cốt lõi
cho quốc gia, tổ chức và cá nhân. Ông Hun Sen vừa là người có bản lãnh chính
trị lại là người đã thực hiện được một cuộc cách mạng trong Khối ASEAN. Ông đã
làm thay đổi lề lối suy nghĩ và phương cách làm việc của một tổ chức quốc tế tự
hào với 45 năm đồng thuận. Là lãnh đạo của một nước nhỏ ông chỉ có khả năng làm
đến thế, kết quả của việc ông làm còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác.
Thực ra
bang giao quốc tế cũng chẳng khác mấy sinh họat nội bộ quốc gia, nội bộ tổ chức
giữa cá nhân với nhau. Thiếu cách mạng và thiếu chính trị quốc gia, tổ chức và
cá nhân chỉ tồn tại trong nhược tiểu và nô lệ.
Đảng Cộng
sản thiếu tinh thần cách mạng nội bộ nên đảng này tồn tại trong suy thóai và nô
lệ. Việt Nam dưới sự cai trị Đảng Cộng sản đang lâm vào tình trạng khủng hỏang
bế tắc tòan diện và hiện đang trong tình trạng báo động chiến tranh.
Nhìn sang
phía những tổ chức đấu tranh chính trị câu hỏi được đặt lại là họ có chịu chấp
nhận cách mạng thay đổi để thóat khỏi tình trạng bế tắc để đưa đất nước đi lên
hay không?
Melbourne,
Úc Đại Lợi
26/7/2012
26/7/2012