Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

ĐỊNH MỆNH KINH TẾ: CỘNG SẢN ĐỘC TÀI TỰ HỦY DIỆT

Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế - Ý thức hệ Cộng sản dựa trên lý luận của Karl Marx về Định mệnh Kinh tế Tư bản (Fatalité Economique Capitaliste). Kinh tế Tư bản đặt Tiền đề là TƯ HỮU. Vì tư hữu (Propríeté Privée) mà phải có Tự do kinh doanh (Liberté d’Entreprise) và rồi Tự do Trao đổi ở Thị trường (Libre Echange au Marché).

Karl Marx lý luận rằng nền Kinh tế Tư bản Tự do và Thị trường gồm những bóc lột của giới Tư bản đối với giới Lao động. Nền Kinh tế ấy vô sản hóa giới Lao động (Prolétarisation des Travailleurs) đến độ giới này chịu không nổi mà phải đứng lên làm Cách Mạng Vô sản đòi lại những Tư sản cho giới vô sản của mình. Dựa trên cách đo lường của những Giá trị sản phẩm Kinh tế mà nhà đại Kinh tế gia cổ điển Anh, David RICARDO, đã có sáng kiến đặt ra, Karl Marx nói đến việc đấu tranh của giới Lao động. Theo David RICARDO, Giá trị của một sản phẩm Kinh tế được đo lường bằng sức Lao động hội nhập vào sản phẩm. Tư bản vì vậy được coi là sự chiếm hữu sức Lao động từ giới Thợ thuyền để làm sở hữu của giới Tư bản. Giới này quay lại dùng Tư bản để bóc lột thêm giới Thợ thuyền nữa. Karl Marx gọi đây là vông thân Kinh tế (Alíenation Economique), nghĩa là Tư bản thuộc Thợ thuyền, nhưng Thợ thuyền đưa tặng cho giới Tư bản để rồi giới Tư bản quay lại bắt Thợ thuyền làm đầy tớ cho Tư bản.

Lénine lấy Lý luận này của Karl Marx làm ý thức hệ cho Cách Mạng Vô sản: NHỮNG NGƯỜI VÔ SẢN HÃY ĐỨNG LÊN ĐÒI LẠI TƯ BẢN CHO ĐOÀN NGŨ THỢ THUYỀN, dù bằng những biện pháp đẫm máu (Lutte des Classes sanglante). Nhưng giới Vô sản là đám đông, phải có một Nhóm người đứng ra quản trị những Tư sản vừa thu hồi được. Nhóm người này là đảng Cộng sản. Những Tư hữu trở thành Công hữu và do đảng Cộng sản nắm giữ, chỉ huy và làm Kinh tế. Đó là nền Kinh tế Chỉ huy (Economie Dirigiste) với Công hữu (Propríeté Collective) và với những Hoạch định Kinh tế của Nhà Nước (Plans Economiques Etatiques).

Nếu Karl Marx gọi việc Vô sản hóa là một tiến trình tự động (Processus automatique) và việc sụp đổ của nền Kinh tế Tư bản là một Định Mệnh của chính Tư bản (Fatalité d’auto- destruction du Capitalisme), thì Lịch sử sự sụp đổ của Thế giới Cộng sản cho thấy một Định mệnh khác hẳn, đó là việc tự sụp đổ của Cộng sản do chính giới Vô sản thiếu ăn đến cùng cực (Fatalité d’auto-destruction du Communisme).

Thực vậy, trong lúc nền Kinh tế Tư hữu Tự do và Thị trường tiếp tục phát đạt và Tư sản hóa dần dần giới Lao động, thì nền Kinh tế Công hữu và Chỉ huy lại càng vô sản hóa giới Lao động đến cùng cực. Đến lúc mà giới Lao động này quá đói khổ trong một nền Kinh tế do đảng Cộng sản chỉ huy, thì họ đứng lên lật đổ nền Kinh tế chỉ huy này và đảng Cộng sản độc tài chỉ huy.

Nga và các nước Đông Aâu đã bỏ độc tài độc đảng và lấy lại nền Kinh tế tư sản Tự do và Thị trường.

Viet Nam vẫn cố tình ngụy biện bám víu Ý thức hệ đã sai lầm lịch sử ấy. Dù cố tình ngụy biện vì quyền hành cho độc đảng của mình, nhưng cái Định mệnh tự hủy diệt vẫn lạnh lùng diễn ra mà chúng tôi nhìn qua ba giai đoạn sau đây:

1. Giai đoạn I: KHÉP KÍN
Bài học Lịch sử của sự sụp đổ Cộng sản ở Nga và Đông Aâu vẫn chưa cho Cộng sản Việt Nam sáng mắt. Đảng CSVN quá ham quyền hành và tin tưởng ở sự che chở của Trung Cộng. Việt Nam vẫn KHÉP KÍN cửa và sự đói nghèo của Dân chúng vẫn tiếp tục. Nhưng sự khép kín này không lâu vì Định mệnh tự hủy diệt vẫn lù lù trước mắt.

2. Giai đoạn II: MỞ CỬA
Dân chúng đói nghèo đến cùng cực với việc khép kín, việc cố thủ giữ lấy Kinh tế công hữu chỉ huy với độc tài độc đảng. Nhưng không còn viện trợ của Thế giới Cộng sản và Trung Cộng cũng phải lo lắng cho sự nghèo đói của mình, đảng Cộng sản Việt Nam đành phải tuyên bố MỞ CỬA cho Thế giới Tư bản với nền Kinh tế tư sản Tự do và Thị trường. Nhưng đảng vẫn thêm cái đuôi Định hướng Xã hội Chủ nghĩa để cứu vãn danh dự và làm cớ để giữ quyền độc tài độc đảng. Kết quả của MỞ CỬA này là Thế giới Tư bản có những cái nhìn nhiều hơn vào chế độ và Dân chúng có những liên hệ nhiều hơn với Thế giới bên ngoài để so sánh với những bẩn thỉu che dấu của chế độ. Cuộc Cách Mạng Truyền Thông Internet làm tăng cái nhìn từ nước ngoài và sự khám phá những bẩn thỉu che đậy của chế độ. MỞ CỬA, nhưng đảng CSVN vẫn tìm đủ mọi cách bấu víu lấy quyền hành độc đoán trong hoàn cảnh không giữ nổi truyền thông theo ý che đậy của mình.

Kết quả của Giai đoạn II MỞ CỬA này là những cuộc đình công của giới Thợ thuyền và việc đứng dậy của những nhà Dân chủ. Dân chúng không còn sợ hãi nữa vì không thể chịu được những che đậy bẩn thỉu, những đàn áp vì đảng bấu víu lấy quyền hành độc tài. Dân chúng đã tự động đứng lên ra báo thi hành quyền TỰ DO NGÔN LUẬN, tự động thành lập những Đoàn thể thi hành quyền TỰ DO LẬP HỘI. Họ đòi phải có Tự do, Dân chủ đa nguyên.

3. Giai đoạn III: HỘI NHẬP

Cái Định Mệnh Tự Hủy Diệt (Fatalité d’auto-destruction) cứ lù lù tiến tới ở Giái đoạn II MỞ CỬA như trên. Giai đoạn MỞ CỬA có những phát triển Kinh tế do sự làm ăn với Thế giới tư sản Tự do Thị trường. Đảng cố tình tuyên truyền rằng đó là công của đảng. Nhưng Dân chúng khám phá ra những tham nhũng và lãng phí có hệ thống của đảng, đó là kẻ thù của phát triển. Phải nói rằng sự phát triển hiện nay là do sự nhẫn nại làm ăn của Dân chúng Việt Nam, do nguồn vốn cung cấp hàng năm của khối người Tỵ nạn Cộng sản ở nước ngoài (USD.4.5 tỉ hàng năm), do tiếp cận hạn hẹp làm ăn với Thế giới Tư bản. Chính đảng Cộng sản làm thất thoát và trì hoãn việc phát triển này mới đúng.

Mất tin tưởng của Dân chúng quốc nội, đảng Cộng sản tìm những hỗ trợ ngoại lai để củng cố quyền lực Chính trị của mình. Thực vậy nếu đảng vẫn cảng cổ nói rằng Dân chúng Việt Nam tin tưởng ở đảng, thì hãy cho Dân chúng bầu phiếu Tự do để biểu lộ lòng tin tưởng ấy. Nhưng đảng không dám cho việc bầu cử tự do tín nhiệm ấy như chứng cớ cụ thể cho Thế giới biết. Đảng đã không dám làm mà chỉ tuyên truyền suông.

Mất tin tưởng của lòng Dân quốc nội và muốn dùng thế lực ngoại lai để tăng cường cho quyền độc tài đàn áp, trị Dân quốc nội, đảng CSVN nhận tổ chức APEC, đảng o bế Mỹ để có PNTR, đảng quyết tử vào WTO như gà mắc đẻ.

Đây là Giai đoạn III HỘI NHẬP với Thế giới Tư bản trong nền Kinh tế Tự do và Thị trường.

Nhưng việc hội nhập này không phải là đi dự yến tiệc. Đảng luôn luôn tuyên truyền rằng hội nhập WTO là hốt tiền bạc. WTO không phải là yến tiệc mà là một ĐẤU TRƯỜNG và là đấu trường về tiền bạc. Nếu chỉ là đấu trường về danh dự hay hơn thua về lý thuyết, thì có thua kém một chút cũng không sao, mất keo này bầy keo khác. Nhưng đây là đấu trường về tiền bạc không thương tiếc nhau. Không thể nói câu mất keo này bầy keo khác. Tiền bạc mất là mất, không thể cứu vãn, bất hồi tố. Kẻ yếu thì mất tiền mà người mạnh được của không có gì thương hại.

Vào WTO là phải giữ đúng đắn quy luật của đấu trường, không thể chập chí chập mầu gian dối che đậy. Nếu kết quả của Giai đoạn II MỞ CỬA là Dân chúng lấy Hiến pháp ra để đứng lên, thì kết quả của Giai đoạn III HỘI NHẬP này, Thế giới lấy Luật Quốc tế ra để chấm dứt độc tài khủng bố, gian lận, che đậy.

Cái Định Mệnh Tự Hủy Diệt sẽ tiến tới cho Cộng sản Việt Nam ở Giai đoạn III HỘI NHẬP này vậy.

Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
 

Tuyên Cáo của Tuổi Trẻ Việt Nam