Huỳnh Thục Vy - Danlambao - Mùa
Giáng Sinh, mùa của lòng nhân ái, xin tất cả chúng ta hãy dành cho
những người cùng khổ, tù đày trên đất nước này một chỗ khiêm tốn trong
tim; để chúng ta còn biết thổn thức, âu lo; để bên những dạ tiệc linh
đình, chúng ta còn nhận thức sống động rằng, trong cái đất nước đầy bất
công đau khổ này, sự may mắn mà chúng ta đang có được đã không đến với
đại đa số người khác...
Không
khí Giáng sinh đang tràn ngập khắp địa cầu. Các thành phố lớn trên thế
giới trong những đêm trước Noel đã được trang hoàng lộng lẫy: Stockholm
lung linh với cây thông Noel cao 36m, Lisbon sặc sỡ với quả cầu khổng
lồ, đại lộ Champs Elysees Paris sáng bừng trong hàng ngàn bóng đèn rực
rỡ. Khắp nơi người ta hân hoan đón chào thêm một mùa mua sắm- vui chơi
mới lại đến.
Mặc
cho những khốn đốn kinh tế và những bế tắc về chủ quyền quốc gia, ở các
thành phố lớn của Việt Nam như Sài Gòn, Đà Nẵng, Hà Nội, khung cảnh
Noel cũng không kém tưng bừng. Rồi sẽ có những tiệc tùng tụ hội… những
cây thông Noel lớn được dựng lên, những hang đá đẹp rực rỡ đã được bài
trí sang trọng trong những gia đình khá giả.
Quả
tình tôi không có ấn tượng đặc biệt với những rộn ràng, xa hoa đó.
Những chốn ồn ào hoang phí như nhà hàng, tiệc tùng, lễ hội đối với tôi
là những thứ xa lạ. Tất nhiên giàu có và hưởng thụ không có gì là xấu,
hơn nữa nó còn là một quyền chính đáng với sự lao động tương xứng. Nhưng
là một cô gái sinh ra trên một miền quê nghèo của một đất nước bất hạnh
với những bất công vẫn diễn ra hằng ngày, tôi luôn có cái cảm giác ngậm
ngùi vô cớ đối với những xa hoa lễ lạc. Khung cảnh vui chơi tốn kém đó
dường như đối lập một cách tàn nhẫn với những mảnh đời cô đơn, nghèo
khó, thiếu mặc đói ăn trên khắp đất nước này. Sự đối lập đó làm rỉ máu
những trái tim biết rung cảm trước nỗi đau của đồng loại.
Chúng
ta kỷ niệm ngày Chúa cứu thế sinh ra đời. Nhưng không giống như cách
chúng ta đang mừng đón, ngày xưa Chúa Jesus đã khởi đầu Công cuộc ở trần
gian của Ngài bằng việc sinh ra trong một máng cỏ tồi tàn ở Bethlehem.
Và như chúng ta đã biết, Kitô giáo lúc sơ khởi đã là tôn giáo của những
người nô lệ bần cùng, đau khổ, trước khi nó trở thành quốc giáo của Đế
chế La Mã. Tượng Chúa đã ở trong những túp lều rách nát của những nô lệ
châu Âu trước khi hiện diện ở Roma trong những vương cung Thánh đường
tráng lệ.
Một
thông điệp “Yêu Thương và Hòa Giải” được đem đến với nhân loại từ một
Người Thanh Niên xuất thân bần hàn rồi chấp nhận cái chết đau đớn trên
Thập Giá chắc phải để lại trong chúng ta điều gì đó hơn là những thú vui
phù phiếm chứ?! Dù không cổ vũ cho sự khó nghèo, cũng không coi thường
sự giàu có, nhưng sự hiện diện của chúng ta trong cuộc đời này phải mang
ý nghĩa gì đó thiêng liêng hơn là hưởng thụ chứ?!
Mỗi
dịp Giáng sinh về, bên cạnh những niềm vui sum họp, ký ức về câu chuyện
“Cô Bé Bán Diêm” vẫn như là tiếng chuông ngân lên nhắc nhở chúng ta về
trách nhiệm với cộng đồng, đặc biệt là những người kém may mắn. “Cô bé
bán diêm” của Andersen hôm nay chính là mỗi một người dân quê tôi trong
những ngôi nhà tồi tàn trên sườn núi rét mướt ở Bắc Trà My, vì họ đã rời
bỏ những ngôi nhà nứt đổ do động đất Sông Tranh 2. “Cô bé bán diêm” của
Đan Mạch ngày xưa, ngày hôm nay đang hiện diện trong những bà con dân
oan mất đất, mất nhà, phải chịu cái giá rét của Hà Nội mà đi đòi Công lý
(dù Công lý từ lâu không có mặt trên xứ sở này). “Cô bé bán diêm” ấy
đang là những tù nhân lương tâm trong nhà tù Cộng sản ở vùng xa xôi, hẻo
lánh. Cô bé cũng hiện diện trong những nông dân bỏ con thơ, mẹ già, từ
quê lên thành phố làm công nhân trong các nhà máy bóc lột, cuối năm
không có tiền về quê…
Mùa
Giáng Sinh, mùa của lòng nhân ái, xin tất cả chúng ta hãy dành cho
những người cùng khổ, tù đày trên đất nước này một chỗ khiêm tốn trong
tim; để chúng ta còn biết thổn thức, âu lo; để bên những dạ tiệc linh
đình, chúng ta còn nhận thức sống động rằng, trong cái đất nước đầy bất
công đau khổ này, sự may mắn mà chúng ta đang có được đã không đến với
đại đa số người khác.
Một
mùa Noel và một năm mới nữa lại đến trong những sự kiện đáng đau buồn
của đất nước, xin cầu chúc cho chúng ta, dù là Phật tử hay Kitô hữu,
biết sống để làm nhân chứng cho những giá trị mà chúng ta tôn thờ, biết
sống như các Ngài đang sống trong chúng ta, biết sống như một Thái Tử
rời bỏ cung vàng điện ngọc và như một vị Vua không ngồi trên ngai vàng
thế gian.
Xin kính chúc cô chú bác anh chị em, cùng quý độc giả một mùa Giáng sinh an lành và một Năm mới với nhiều thắng duyên.
Buôn Hồ ngày 16 tháng 12 năm 2012