Lịch sử là lớp sương mù khi diễn ra và là bi kịch khi nhìn lại. Càng bi
kịch hơn khi ta nhận ra lịch sử là khởi đầu cho tấn bi kịch mà hồi kết
vẫn chưa chấm dứt trong tương lai gần.
Đấy là ý nghĩ riêng của tôi sau khi đọc nhiều tài liệu, đa phần từ sách báo Mỹ, về Hiệp định Hòa bình Paris. Số phận của một quốc gia và số phận của hàng chục triệu người dân không ngờ lại bị chi phối nặng nề bởi một hiệp định mà đã bị vi phạm ngay từ ngày đầu.
Là người hậu sinh, hôm nay tôi tìm về lịch sử để hy vọng qua đó hiểu về mình và về dân tộc mình. Bốn mươi năm trôi qua là bốn mươi năm chứa đựng biết bao nước mắt và tang thương cho Việt Nam. Đối với người cộng sản đây là chiến thắng của "nhân dân", đối với nhân dân đây là bi kịch lớn.
Lịch sử phải được nhìn qua nhiều phía, qua nhiều lăng kính. Trên tinh
thần ấy, hôm nay tôi sẽ chia sẽ với các bạn những điều tôi đọc được
trong thời gian dài qua.
Loạt bài về Hiệp định Paris sẽ được mở đầu bằng bài diễn văn dài của Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Văn Thiệu. Bài diễn văn này được đăng nhiều kỳ. Sau đó là các bài dịch và tổng hợp về Hiệp định Hòa Bình Paris. Mời các bạn đọc theo dõi.
Còn tiếp...