(Thư ngỏ thân gửi anh Đỗ Nam Hải)
Bùi Tín - VOA blog - Tôi vừa nhận đựơc bức thư ngỏ của anh về ý kiến của nhà sử học Dương Trung Quốc đối với cuốn sách nhỏ “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch”. Tôi hơi sửng sốt khi được tin này. Vì tôi quen anh Quốc, lại vừa có dịp gặp anh Quốc ở California, Hoa Kỳ 2 năm trước.
Có
người mới đây phàn nàn là anh Quốc đã đồng lõa với Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng, “kẻ tung người hứng” nhịp nhàng như để mớm lời cho ông Dũng có
dịp thanh minh trước Quốc hội rằng ông luôn tuân theo ý Đảng, không bao
giờ xin xỏ điều gì, nay Đảng không thi hành kỷ luật ông thì ông phải
phục tùng thôi.
Tôi
không nghĩ trong vụ này nhà sử học họ Dương, một kẻ sỹ Bắc Hà chính
cống, lại tệ đến thế. Tôi còn ngầm khen anh Quốc đã mạnh dạn đặt một câu
hỏi hóc búa, có tính chất móc máy nữa, khi gợi ý về nền văn hóa từ chức
vốn bình thường trong một xã hội văn minh. Cứ nhìn sắc mặt tái, thái độ
lúng túng của ông Dũng khi ấp úng trả lời là có thể hiểu như thế.
Đến
chuyện mới xảy ra, tôi thật sử sửng sốt. Vì chuyện Trần Dân Tiên đích
thị là Hồ Chí Minh đã rành rõ như 1+1 là 2. Từ năm 1990, nhân kỷ niệm
100 năm ngày sinh ông Hồ, báo Nhân Dân đã có bài tư liệu thống kê hơn 30
tên và bí danh của ông, trong đó có tên Trần Dân tiên, coi như tài liệu
gốc cho dịp này. Nhà chính trị Nguyễn Khánh Toàn, vốn là giáo sư đỏ ở
Nga, có bài viết trên báo Nhân Dân cũng nói rõ như thế. Nhà sử học Hà
Minh Đức cũng có bài trên báo Văn Nghệ nói rõ chuyện này, cho biết không
chỉ Trần Dân Tiên, mà T. Lan viết cuốn “Vừa đi đường vừa kể chuyện”
cũng là ông Hồ.
Tôi
không thể hiểu nổi tại sao nhà sử học họ Dương lại có lỗ hổng kỳ lạ
trong trí nhớ đến vậy. Hay là ông cố tình kể lại chuyện thuần túy của
ngày xưa khi còn đi học, còn thơ và ngây. Nay chuyện Trần Dân Tiên đích
danh là ông Hồ không nên bàn thêm thực hư nữa, vì đã rõ quá đi rồi.
Còn chuyện ông Hồ có được UNESCO
tuyên dương là Anh hùng dân tộc, nhà Văn hóa kiệt xuất của thế giới và
được UNESCO long trọng kỷ niệm năm 1990 hay không? Hình như tôi đã có
trả lời ngắn gọn vấn đề này khi anh Phương Nam - Đỗ Nam Hải còn ở bên
Úc. Tôi có dịp ghé qua trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York, rồi đến trụ sở
UNESCO bên bờ trái sông Seine, giữa Paris, chỉ để tìm cho ra lẽ vấn đề
này. Tóm tắt lại, có thể nói UNESCO có hoan nghênh và ủng hộ việc này,
qua lá thư của Bộ trưởng Võ Đông Giang thông báo cho LHQ là Việt Nam sẽ
tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm ngày sinh của “Chủ tịch Hồ Chí Minh, Anh hùng
giải phóng dân tộc của VN và Danh nhân văn hóa thế giới “. Tổng thư ký
UNESCO ghi nhận thông báo đó của phía VN, cho ghi vào tập văn kiện lưu
trữ của UNESCO . Không hề có một nghị quyết nào riêng của LHQ về vấn đề
này. Ngoài ông Hồ còn có kỷ niệm ông Mahatma Gandhi và một số nhà chính
trị, nhà kiến trúc khác.
Thế
nhưng trong thực tế, việc hoan nghênh và ủng hộ của LHQ không hề được
thực hiện, còn bị chính UNESCO thu hẹp và cấm đoán. Lý do là có sự chống
đối mạnh mẽ của một bộ phận cộng đồng người Việt ở Pháp, Đức, Hoa Kỳ,
Úc, của một số người Pháp mà người thân bị mất tích trong chiến tranh,
của Hội cựu chiến binh Pháp đang đòi chính phủ Hà Nội phải trả lời về số
phận hơn 2.000 quân sỹ Pháp bị mất tích sau khi bị bắt. Bà Catherine
giữ tài liệu ở UNESCO cho tôi biết hồi ấy hồ sơ về ca ngợi ông Hồ hầu
như không có, trái lại hồ sơ về tội của ông thì khá nhiều, có cả những
gia đình kháng chiến có người thân bị chôn sống trong Cải cách ruộng đất
và nhiều thư tố cáo các hố chôn sống người ở Huế trong biến cố Tết Mậu
thân 1968.
Do
những sự việc trên nên Tổng Thư ký UNESCO đích thân quyết định không có
một hình thức kỷ niệm gì ở trụ sở chính UNESCO tại Paris, cũng không cử
đại diện nào đi dự lễ chính thức ở Hà Nội. Xin nhớ lúc ấy là sau khi
bức tường Berlin sụp đổ, Liên Xô bị tụt giảm thanh thế, Việt Nam và ông
Hồ cũng bị tụt giảm theo.
Để
vớt vát, sứ quán Việt Nam ở Pháp thuê một phòng nhỏ trong trụ sở UNESCO
để tổ chức, chỉ có người của sứ quán, người thân sứ quán và một số cán
bộ của đảng CS Pháp tham gia. Không một viên chức nào của UNESCO tham dự
tuy được khẩn khoản mời. Chính quyền Pháp và chính quyền Paris cũng
không có một đại diện nào đến. Người cai quản trụ sở này còn giao hẹn
trước không được cắm cờ, treo ảnh ở ngay trong phòng họp, ngoài hành
lang không được triển lãm sách báo tranh ảnh. Họ còn quy định rõ không
được dùng từ “danh nhân văn hóa” nơi công cộng và giấy mời không được
ghi là kỷ niệm ai, chỉ được ghi là buổi “sinh hoạt văn nghệ”, với một
cuộc trình diễn cải lương.
Đấy
là tất cả sự thật về chuyện Bác Hồ được suy tôn là Danh nhân văn hóa
thế giới, cay đắng mỉa mai lắm. Bộ ngoại giao ở Hà Nội biết quá rõ,
nhưng họ vẫn làm như không có gì trở ngại.
Tôi
hoàn toàn tán đồng ý kiến của anh Phương Nam băn khoăn hoài nghi về tập
thơ Ngục trung nhật ký, cứ như của người Tàu, phong cảnh Tàu, cảm khái
Tàu, lịch sử Tàu, hồi tưởng Tàu, hình ảnh Tàu. Không một tên làng, tên
huyện, tên tỉnh VN, không tên tuổi một anh hùng, di tích lịch sử VN,
không một con sông ngọn núi VN. Chưa có nhà phê bình văn học thơ ca nào
nghiên cứu kỹ về điểm này.
Nhưng
về ông Hồ điều đáng trách nhất là không chỉ ra cho đất nước cần xây
dựng theo mô hình nào. Điều này anh Đặng Quốc Bảo đã kể với Đại tá Quách
Hải Lượng rằng đã trao đổi vấn đề này với ông Hồ; ông Hồ công nhận rằng
“thành công của Bác là giành lại độc lập cho dân tộc, mà thất bại của
Bác cũng là về dân tộc, Bác không tìm ra, chỉ ra được xây dựng đất nước
ra sao” ( mở mạng Google, tìm “Đặng Quốc Bảo”).
Theo tôi, ông Hồ có mang về mô hình “chiếc gông chuyên chính vô sản” đấy chứ.
Hai
nhà sử học William Duiker và Sophie Quinn-Judge đều nói với tôi Hồ Chí
Minh là con người rất nhiều vẻ mặt, mang nhiều màu sắc khác nhau (
versatile , un camélion, mille faces) đóng kịch giỏi - do ông phải khôn
ranh trốn lủi mật vụ đủ loại, rất khó nắm bắt thực chất. Trong đó còn có
hàm ý là xảo trá, giỏi đánh lừa. Dễ khóc, dễ cười, khóc nhiều kiểu, mà
cười cũng nhiều ý.
Một
giáo sư người Nhật, ông Tsuboi Yoshiharu, đã cất công nghiên cứu chuyên
sâu về ông Hồ để đi đến kết luận rằng bản chất ông Hồ là một người cộng
hòa, một nhà dân chủ hơn là một người Cộng sản.
Tôi không đồng ý với lập luận đó.
Nếu
ông Hồ mê say chế độ dân chủ kiểu Mỹ và của Pháp thật lòng để trích dẫn
ra, ngay khi mở đầu Tuyên ngôn Độc lập 2/9/1945 , hai bản Tuyên ngôn
lịch sử của Mỹ và của Pháp, thì trong đúng 24 năm làm chủ tịch đảng và
chủ tịch nước, ông đã có dịp làm bao nhiêu việc ích quốc lợi dân theo
hướng dân chủ và cộng hòa! Ngược lại, ông thực hiện chuyên chính vô sản,
chuyên chính độc đảng, Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội do ông lập ra chỉ
làm trang sức cho đảng CS; ông thủ tiêu triệt để tự do báo chí, ông đóng
cửa trường Luật. Báo chí và tòa án kém xa thời thuộc địa. Thế thì ông
là người dân chủ hay người thủ tiêu quyền dân chủ?
Tự
do, bình đẳng của công dân không có trong tư duy của ông chủ tịch nước
VN Dân chủ Cộng hòa. Công dân thường không ai có hộ chiếu xuất ngoại. Tự
do kinh doanh bị hủy bỏ triệt để, cho quốc doanh hoành hành. Ông mặc
cho bà Năm bị bắn, cho ông Vũ Đình Huỳnh thân tín vào tù rồi chết thê
thảm, mặc cho ông Nguyễn Hữu Đang bị đọa đầy, cho chừng 20 ngàn trung
nông yêu nước giỏi kinh doanh nghề nông bị quy oan là địa chủ để bị bắn
và chôn sống.
Tôi đã nói về chuyện này trong bài viết trên VOA mới đây (bài “Tôi thưa Bác Hồ” ).
Việc
đánh giá ông HCM là rất cần thiết, không nên e ngại, tránh né. Có thể
đi cả vào đời tư lắm bi kịch, nhưng cái chính là đường lối chính trị, mô
hình xây dựng đất nước dân chủ bình đẳng và phồn vinh cho mọi người
chung hưởng. Ông Hồ đã bỏ lỡ thời cơ ngàn năm một thủa.
Một
điều cuối cùng có thể châm chước cho ông là ông không cố tình phá hại
đất nước. Do văn hóa thấp, mới học hết bậc tiểu học, lại còn quá trẻ nên
khi đọc bài của Lenin về giải phóng dân tộc, ông đã nhẹ dạ theo ngay
Mác, Lenin , rồi Stalin, rồi Mao cho đến suốt đời, cả sau khi chết. Có
thể đến khi chết ông vẫn đinh ninh là con đường mình đi nhìn chung là
đúng, tuy có lúc ông công nhận rằng ông thất bại trong xây dựng đất
nước. Đến khi chết ông vẫn hài lòng nghĩ mình là một lãnh tụ yêu nước và
cứu nước. Theo tôi một nhà lãnh đạo dân tộc mà yêu nước kiểu như vậy
thì bằng mười làm hại đất nước, dân tộc, thà ông không yêu nước thì có
khi lại là may cho nhân dân. Hiện ta thua xa Thái Lan, Inđonesia,
Singapore, Malaysia… là vì vậy.
Tôi
đã để hơn 20 năm nghiền ngẫm, đắn đo, suy nghĩ đánh giá cẩn trọng về
nhân vật Hồ Chí Minh. Có khi khó khăn, dằn vật, buồn tiếc, thương cho
dân mình, nhất là từng lớp trẻ. Nhưng cuối cùng nhẹ nhõm khi tiếp cận
được chân lý. Cần có dũng khí làm người. Dám suy tư độc lập, bằng chính
bộ óc tỉnh táo của chính mình. Không sợ nói trái ý đa số còn bị mê hoặc.
Còn
về thi hài ông Hồ, tôi thấy cần vận động nhân dân tán đồng đưa đi an
táng vì nhiều lẽ chính đáng về đạo lý, khoa học và môi trường. Không có
gì tệ hơn là độc đoán bác bỏ yêu cầu cuối cùng thiêng liêng ghi trong di
chúc của ông Hồ là hỏa thiêu. Cũng không có gì xúc phạm ông hơn là chia
cắt nát thi thể ông ra không còn nguyên vẹn suốt hơn 40 năm ròng, nay
vẫn chưa được nhập trọn vẹn vào đất nước quê hương. Điều này quá độc ác,
và tệ bạc.
Có
một nét nhỏ, ngoài lề, vui vui, đó là chuyện anh bạn nhà báo người Nga
tên A.V. từng làm việc ở Hà Nội tôi gặp lại ở Paris, bảo tôi : “Lăng Hồ
Chí Minh tớ quan sát kỹ thì cái mái cao của nó giống như chiếc mũ dạ của
các chiến sỹ Cossack hay đội mùa đông. Đứng xa càng thấy giống…” Tôi
bảo các nhà kiến trúc Việt Nam tự hào là nó theo dáng của đình chùa Việt
Nam đấy chứ. Anh Phương Nam thấy thế nào?
Thư
đã dài. Cám ơn anh Phương Nam - Đỗ Nam Hải và nhà báo tài năng Huy Đức
cho tôi có dịp nói lên vài sự thật về một nhân vật trung tâm của chiến
cuộc trên đất nước đau thương đang thức tỉnh này.