Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

AFR Dân Nguyễn - Thử điểm qua diễn văn của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Đối Thoại Shangri-La



Dân Luận: Báo chí Việt Nam không thấy đả động đến phần hỏi đáp sau bài phát biểu của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Thủ tướng đã nhận được 3 câu hỏi, trong đó một câu hỏi của Trung Quốc đặt thẳng vấn đề "ông có nói tới cường quốc gây hấn ở biển Đông, ông có thể cho một vài ví dụ cụ thể đó là ai không?" và một của Hàn Quốc: "Giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ ông tin ai hơn?".

Cách trả lời của thủ tướng là nước đối, tránh ko mất lòng ai: "các bạn đã biết đó là ai rồi, tôi ko phải trả lời nữa" và "Trung Quốc và Hoa Kỳ phải biết vị trí của mình để có hành động phù hợp".

Với cách trả lời nước đôi này, liệu Việt Nam có thể xây dựng được lòng tin - chưa nói tới lòng tin chiến lược - không, thật khó nói!


NQL: Đề tài “lòng tin” được bàn tán khá nhiều quanh phát biểu của thủ tướng, đây là một góc nhìn khác.

Tại Singapore, thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng (NTD) đã vinh dự được mời đọc bài diễn văn khai mạc Đối thoại Shangri –La 2013. Trong diễn văn của mình, thủ tướng NTD đề cập nhiều vấn đề Quốc tế (QT) và khu vực Đông nam Á (ĐNÁ).

Đặc biệt, qua bài diễn văn này, khái niệm “lòng tin” được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, và được nhấn mạnh. Cũng qua bài diễn văn này, một khái niệm rất mới - “lòng tin chiến lược”, có lẽ người ta lần đầu tiên được nghe thấy tại diễn văn này.

Một điểm nữa, thiết nghĩ cũng không nên bỏ qua, là việc thủ tướng khẳng định lập trường của VN trong vấn đề giải quyết tranh chấp Biển Đông (BĐ), cũng như việc khẳng định “… VN không là đồng minh quân sự của nước nào…”.

Về “lòng tin”, bài diễn văn của thủ tướng nói thế này: “Đối với Việt Nam chúng tôi, lòng tin chiến lược còn được hiểu trên hết là sự thực tâm và chân thành…”.

Bỏ cái: chiến lược” to tát khó hiểu kia đi, thì rõ ràng, ai cũng thừa nhận “lòng tin” chỉ có thể được xây dựng trên nền tảng của “thực tâm và chân thành”. (hay chỉ cần nói “chân thành” là đủ), vì thực tâm với chân thành đâu khác gì nhau…

Điều đáng nói ở đây là đòi hỏi, hay chỉ đơn thuần là ước muốn trong quan hệ quốc tế luôn phải có sự “thực tâm và chân thành”, có là sự “ngây thơ chính trị” không!? Đấy là chưa kể khi anh luôn luôn là người “nói dzậy mà không phải dzậy” trong “đối nội”, thì việc anh “chủ trương” về cái gọi là “lòng tin” trong quan hệ quốc tế, chỉ là điều anh tự nói và tự mình nghe mà thôi. Một kẻ “đi nói dối cha, về nhà nói dối chú”, liệu có nói chuyện về “lòng tin” được với ông láng giềng không? Chính trong nước, chưa bao giờ chính phủ của thủ tướng, đảng của thủ tướng bị mất lòng tin đối với dân chúng như hiện nay. Chính những người đứng đầu đảng, nhà nước VN thừa nhận niềm tin của nhân dân vào chế độ, vào đảng chưa bao giờ sụt giảm như hiện nay. Cái lý do làm mất lòng tin của nhân dân VN vào đảng và chế độ, chưa hẳn là do yếu kém về TRÍ TUỆ nói chung, mà là bởi thiếu hẳn cái “…trên hết là sự thực tâm và chân thành…”.

Thủ tướng cũng nói trong diễn văn của mình: “Chúng ta không quên nhưng cần khép lại quá khứ để hướng tới tương lai”.

Nếu đây là thông điệp mà thủ tướng NTD muốn gửi “trực tiếp” cho hai cường quốc có mặt trong Dialogue này, (Trung Quốc và Mỹ) thì cường quốc láng giềng của VN không có lý do để từ chối, trong khi cường quốc bên kia Thái Bình Dương có lý do để không nhận, cho dù rất muốn thông điệp này hiện hữu.

Chính phủ của thủ tướng NTD đã “khép lại quá khứ” đối với cuộc chiến tranh đẫm máu, tàn bạo hiểm độc của những người anh em cùng chung ý thức hệ cộng sản Trung Quốc; Trong khi vẫn luôn khơi dậy hình ảnh cuộc chiến tranh Việt Mỹ đã lùi vào quá khứ gần nửa thế kỷ. Thử hỏi, với “đường lối đối ngoại” như trên, thủ tướng NTD có lý do gì đòi hỏi “xây dựng lòng tin” (chứ đừng nói “lòng tin chiến lược” với cường quốc bên kia đại dương…

Về quan điểm “chính sách quốc phòng của VN là hòa bình, tự vệ. VN không là đồng minh quân sự của nước nào…Vn không liên minh với nước này để chống lại nước khác…”.

Thoạt nghe, chẳng ai có thể chỉ trích CHÍNH SÁCH QUỐC PHÒNG này của thủ tướng NTD. Nó khiến người ta liên hệ tới cái gọi là HÒA BÌNH, HỢP TÁC và HỮU NGHỊ. Thì ai chẳng muốn thế. “Chính sách quốc phòng” này lấy hòa hảo làm trọng đây!

Ai cũng biết, sống ở đời cần tử tế. Với láng giềng cần “tối lửa tắt đèn”, cần giúp đỡ lẫn nhau. Cần “thực tâm và chân thành” (theo cách nói của TT NTD…).

Thế nhưng, gặp láng giềng xấu tính thì sao? Gặp khi “cây muốn lặng, gió chẳng muốn đừng” thì phải làm thế nào?

Trong cuộc sống, việc sống hòa hảo, “phải đạo” với láng giềng, với thiên hạ là điều cần thiết. Nhưng thiết nghĩ xây dựng cho mình một mối quan hệ đặc biệt với một người, một nhóm người, bằng vào những Giao ước, những Cam kết cụ thể, hòng có những người BẠN TỐT, cũng là điều cần thiết chứ. Thực tế cuộc sống dạy chúng ta, có những người bạn tốt là hết sức cần thiết. Muốn có những người bạn tốt, chúng ta, ngoài việc phải “thực tâm và chân thành”, còn cần có những CAM KẾT đặc biệt. Gặp hoạn nạn, ta sẽ có người BÊNH VỰC. Gặp cướp, có người cùng ta làm ĐỒNG MINH đứng đấu lưng “so gươm” với kẻ thù.

Thực tế những năm gần đây, và rất có thể trong tương lai, Trung Quốc chính là kẻ đã và đang gây ra tình trạng căng thẳng, mất ổn định tại BĐ cũng như toàn khu vực ĐNÁ, điều mà chính TT NTD đã cảnh báo trong diễn văn khai mạc của mình: “…Tuy nhiên, nhìn lại bức tranh toàn cảnh khu vực trong những năm qua, chúng ta cũng không khỏi quan ngại trước những nguy cơ và thách thức ngày càng lớn đối với hòa bình và an ninh…”.

Nhưng với “…những nguy cơ và thách thức ngày càng lớn đối với hòa bình và an ninh…”, thì thủ tướng NTD vẫn khẳng định “VN trước sau như một kiên trì nguyên tắc giải quyết bằng biện pháp hòa bình, tuân thủ luật pháp quốc tế…”, và TT NTD (cũng chỉ “kiên trì nguyên tắc” đòi) “…các bên liên quan đều phải kiềm chế, không sử dụng vũ lực và đe dọa sử dụng vũ lực…!?”.

Một câu hỏi được đặt ra: Thế “những bên liên quan” (trên thực tế có thể hiểu “các bên” ở đây chỉ là Trung Quốc mà thôi) không “kiềm chế” thì sao? Phải có biện pháp “chế tài” họ chứ! Làm sao có thể chỉ đấu võ mồm với kẻ đang cầm dao xông vào mình với bộ mặt đầy sát khí?

Thực tế cho thấy, Trung Quốc chưa có dấu hiệu gì từ bỏ mưu đồ bành trướng ở BĐ. Họ vẫn chứng tỏ cho quốc tế thấy rằng, họ không “kiềm chế” sử dụng vũ lực, phải chăng cũng một phần biết rằng VN “…Trước sau như một kiên trì nguyên tắc giải quyết bằng biện pháp hòa bình…”, mà điều kiện kèm theo chỉ đơn giản là đòi “các bên liên quan phải kiềm chế…!”. Mặt khác, liệu có thể hiểu rằng, việc khẳng định “…VN không là đồng minh quân sự của nước nào”, hay “…kiên trì nguyên tắc giải quyết bằng biện pháp hòa bình…” có thể được xem như là hành động tự trói mình? Và hiển nhiên, kẻ hưởng lợi từ chính sách quốc phòng mang tính “nguyên tắc” đó của VN, không ai khác, chính là Trung Quốc! Cũng chính bởi điều này mà có thêm một câu hỏi nữa mà dư luận đặt ra bấy lâu nay, là liệu có phải đảng cs VN đã bị lệ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc?…Điều này cũng lý giải vì sao họ tỏ ra rất nhu nhược về vấn đề BĐ trong những năm qua…

Với chính sách quốc phòng như trên, cho thấy một tất yếu khách quan, là VN hiện không có nước nào sẵn sàng “sắn tay” giúp đỡ khi gặp hoạn nạn; Bởi họ chẳng có ràng buộc gì trong việc phải “cứu” Vn của TT NTD!

Vấn đề ở đây là TT NTD có xác định rõ kẻ thù trước mắt và lâu dài của VN hay không?

Nhân dân VN thì đã nhận rõ chân tướng kẻ thù đó- kẻ thù trước mắt và lâu dài, hơn thế, có thể nói là kẻ thù truyền kiếp- Đó chính là chủ nghĩa bành trướng bá quyền Trung Quốc.

Vậy thì, ngoài thế trận lòng dân, vốn là di sản quý báu của dân tộc, ta cần thẳng thắn nhìn nhận về một đồng minh rất nên có trong công cuộc chống kẻ thù lâu dài này.

Đồng minh đó là ai, nếu không phải là Hoa Kỳ, là các nước thịnh vượng về kinh tế, văn minh về xã hội?

Nếu trước đây, đánh Mỹ được coi là đúng, thì ngày nay hợp tác với Mỹ còn đúng đắn hơn nhiều.

Nếu trước đây đánh Mỹ có thể là để bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ, bảo vệ chủ nghĩa, thì ngày nay, hợp tác với Mỹ là vì chủ quyền quốc gia, là vì toàn vẹn lãnh thổ, cũng là vì một VN văn minh thịnh vượng.

Thực tế chứng minh Hoa Kỳ đã và đang muốn Vn là một đồng minh chiến lược.

Nhưng không phải là vô điều kiện.

Điều kiện đó chính là “lòng tin”. Lòng tin từ hành động cụ thể, chứ không phải lời nói.

“Lòng tin” đó phải được đặt để trên những biểu hiện cụ thể của “khép lại quá khứ”, và những bước đi cho thấy sự xích lại gần nhau.

Và cũng được đặt để trên một Việt Nam dân chủ, nhân quyền, nơi mà các quyền căn bản của người dân như quyền biểu tình, quyền tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, tôn giáo… không chỉ là có trong Hiến Pháp.

Myamar đang chứng tỏ nhận định này.

Những gì đang xảy ra trong nước, có lợi cho TT NTD “xây dựng lòng tin chiến lược” tại The Shangri-La Dialogue không?

Chính sách quốc phòng mà TT NTD vừa khẳng định tại ĐỐI THOẠI Shangri-La, có lợi gì cho quốc gia, dân tộc?

Đó là những câu hỏi không thể không được đặt ra.

1/6/2013

Tác giả gửi Quê Choa, bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả

Tuyên Cáo của Tuổi Trẻ Việt Nam