Nguyễn Bá Chổi - Danlambao - Thời chiến tranh chống Mỹ phá nước, đảng ta anh hùng cóc sợ bất cứ thứ gì. Đốt rụi Trường Sơn; phá banh tổ quốc; nướng triệu sinh linh... “Không hối tiếc chút nào - “Non, je ne regrette rien. Non, pas du tout!” Miễn là đạt được chiến thắng cuối cùng, thu giang sơn về một mối khố rách áo ôm Xuống Hố Cả Nước. Nhưng nay, sau khi nhờ “đổi mới tư duy” làm ăn kiểu Ngụy, quỵ lụy thằng Mỹ ra bề khấm khá: trống đồng vô nhà, ngà voi chui cửa, ngựa xe inh ỏi, ăn chơi đua đòi, Râu Cối quẳng đi, giày da Ý thế; hoạn lợn chích mông, ông úm bà là: cử nhân tiến sĩ; du kích hộ lý nhảy tót phu nhân, quần áo phấn son vẫn lòi khu khỉ; tập nói học ăn... vẫn cốt cố bần...
Nay bỗng sợ ma, Con ma Dân sự.
Đầu tháng 10/2013, mấy cô cậu thanh niên đi dự khóa học hai tuần về “Xã hội Dân sự ở Philippines” do Asian Bridge (Nhịp cầu châu Á), một tổ chức phi chính phủ có trụ sở tại Quezon, Philippines thực hiện. Khi về nước thì bị Công an Nhân dân chặn bắt tại phi trường Tân Sơn Nhất, bộ mặt Thành Hồ phô ra quốc tế.
Chặn bắt không phải vì... ngà voi, sừng tê giác, đồ chôm siêu thị là những thứ “quan chức” cầm hộ chiếu VN không biết nhục, không biết xấu hổ thường “gặp sự cố”, nhưng chặn bắt cái “Xã hội Dân sự” trong đầu các em Châu Văn Thi, Bùi Tuấn Lâm, Trần Hoài Bảo, Trương Quỳnh Như, Phạm Trần Quân, Bùi Thị Diện...
Châu Văn Thi, Bùi Tuấn Lâm, Trần Hoài Bảo, Phạm Trần Quân, Trương Quỳnh Như, Bùi Thị Diện
Xã hội Chủ nghĩa thì được; Xã hội Dân sự thì em chả em chả. Quái lạ. Định nghĩa của hai chữ “Xã hội” là gì? gồm những ai vậy? Không lẽ đó là hợp quần của loài vượn khỉ và những con tương cận. Nếu vậy sao không gọi là Súc sinh Chủ nghĩa/ “Animalisme” hay Sở thú chủ nghĩa/ “Zooisme” cho chính danh, việc gì “đất nước sạch bóng quân thù” đã gần 40 năm rồi mà cứ phải tiếp tục làm “anh hùng núp”!
Nhưng mà nói “núp” thì cũng oan cho Đảng. Núp mô mà núp; “Nhân dân” chúng ông đây nầy: “Chính quyền Nhân dân”, “Quân Đội Nhân dân”, “Công an Nhân Dân”, “Tòa án Nhân dân”, (từ mấy năm nay còn có Côn đồ Nhân dân)... trừ “Ngân hàng Nhà nước”. Cái gì Đảng cũng ve vẩy cái đuôi Nhân Dân, cớ sao lại sợ Xã hội Dân sự như sợ ma bắt nghĩa là làm sao?
Đảng sợ “con ma” Xã hội Dân sự. Sợ từ lời kêu gọi của đồng chí từng “có công với Kách mạng” làm nên đại thắng mùa xuân 75 “Viết Trên Giường Bệnh” đến nỗi phải hè nhau “tổng công kích tổng nổi dậy” ném đá, đánh phèng la khắp báo đài loa phường, đến sợ cả mấy “cháu ngoan”, học bác không khá, phải đi xa học người ta thế nào là Xã hội Dân sự nên phải giở trò bắt bớ tra khảo hạch sách hoạnh họe các em.
Đã đến lúc Đảng sợ Dân như thế thì còn chần cừ gì nữa mà không đổi “Chính quyền Nhân dân...” thành: “Chính quyền Đảng”, “Quân Đội Đảng”, “Công an Đảng”, “Tòa án Đảng”... “Con tự do “ gì cũng Đảng... cho nó phất phới búa liềm.