Đại Nghĩa – Góp gió (Danlambao)
- Một năm đã trôi qua, tôi vẫn còn nhớ rõ những ngày nhân dân ta đã hăm
hở “xuống đường”. (thật ra chỉ đi trên lề cho nên phải gọi là “lên
đường” mới đúng nghĩa ở đây mới đúng). Những nhà trí thức cách mạng lão
thành, những sinh viên học sinh, những người dân hiền hòa đã bày tỏ lòng
yêu nước qua những cuộc biểu tình mà phải mang danh “tự phát, tụ tập
đông người”. Thế rồi khí thế của những ngày đầu biểu tình đã tàn lụi dần
vì nhà cầm quyền CSVN đã “đồng thuận” với quân bành trướng nên “đàn áp
nặng tay” một cách không thương tiếc.
“Trên
thực tế, sáng 5-6, có một số ít người đã tự phát tụ tập, đi ngang qua
Đại sứ quán Trung quốc ở Hà Nội và Tổng lãnh sự quán Trung quốc ở Tp.
HCM để thể hiện tinh thần yêu nước, ý thức bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của
Tổ quốc, bày tỏ thái độ phản đối việc các tàu hải giám của Trung quốc
cản trở hoạt động, cắt cáp thăm dò của tàu Bình Minh 2 khi tàu này đang
hoạt động trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam”. (Đàn Chim Việt online ngày 5-6-2011)
Người đi biểu tình mục đích chỉ chống lại bọn Trung quốc xâm lược một cách ôn hòa, nhìn xem cảnh họ đi ngay ngắn, trật tự một cách khép nép bên lề đường trông rất thương cảm, ấy thế mà kể từ khi thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn và Ủy viên quốc vụ Đới Bỉnh Quốc “đồng thuận” điều gì mà nhà cầm quyền CSVN đã thẳng tay đàn áp, đánh đập, đạp vào mặt, bắt bớ, giam cầm những người công dân yêu nước tham dự biểu tình khiến nhà văn Nguyên Ngọc và tướng Nguyễn Trọng Vĩnh phải lên tiếng:
Người đi biểu tình mục đích chỉ chống lại bọn Trung quốc xâm lược một cách ôn hòa, nhìn xem cảnh họ đi ngay ngắn, trật tự một cách khép nép bên lề đường trông rất thương cảm, ấy thế mà kể từ khi thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn và Ủy viên quốc vụ Đới Bỉnh Quốc “đồng thuận” điều gì mà nhà cầm quyền CSVN đã thẳng tay đàn áp, đánh đập, đạp vào mặt, bắt bớ, giam cầm những người công dân yêu nước tham dự biểu tình khiến nhà văn Nguyên Ngọc và tướng Nguyễn Trọng Vĩnh phải lên tiếng:
“Chẳng
lẽ nhà nước ta biến thành nhà nước cảnh sát rồi sao?Yêu nước là có tội
ư? Các vị lãnh đạo của chúng ta có yêu nước không?..
“Đàn
áp người dân biểu tình sau chuyến đi của Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn là rất
khó hiểu. Người dân suy nghĩ gì? Dư luận thế giới đánh giá thế nào? Đàn
áp vô lý chỉ gây bất bình, phẫn nộ. “Con giun xéo lắm cũng quằn”, càng
đàn áp thì phẫn nộ càng tăng, càng lan rộng, sẽ đến lúc không kiểm soát
được”. (Đàn Chim Việt online nga2y18-7-2011)
Những cuộc đàn áp thật là tàn nhẫn được chính nạn nhân kể lại như sau:
“Tôi
Phan Nguyên, là người bị bắt (các bạn có thể nhìn thấy tôi trong bức
ảnh nóng nhất ngày 12-6-2011) trông như một con vật giữa thế kỷ 21 này.
Vào buổi sáng 12-6 tôi cùng đoàn biểu tình tuần hành qua nhà thờ Đức bà,
bên phía công viên đối diện hình như xảy ra vụ “bắt bớ”…
“Tôi
bị đưa vào Ủy ban nhân dân quận 1 trên đường Lê Duẩn, tại đây tôi bị
đẩy vào một góc và bị ăn hai cú lên gối (chỉ bị đau tay thôi, rất may,
hi), lại một lần nữa thất KINH!”. (Đàn Chim Việt online ngày 23-6-2011)
Chắc
hẳn mọi người đều không bao giờ quên hình ảnh tên đại úy công an Phạm
Hải Minh, quận Hoàn Kiếm đã tung một “cái đạp lịch sử” vào mặt người
đồng chí của nó là anh Nguyễn Chí Đức đi biểu tình tỏ bày lòng yêu nước
được biên tập viên Mặc Lâm mô tả:
“Cái
đạp này sẽ là cái đạp lịch sử, đạp mạnh vào hàng triệu trái tim, đánh
thức và báo động mối họa thù trong giặc ngoài ngày càng lộ rõ hơn qua
hành xử đầy bí ẩn của những người thiếu đức kém tài hiện nay”. (RFA online ngày 22-7-2011)
Và nhà thơ Trần Mạnh hảo đã cảm tác thành thơ:
“Biển đảo Việt Nam ta giặc China tràn qua xâm lược
Nhân dân yêu nước biểu tình
Đại úy công an tên Minh
Bốn lần đạp vào mặt người yêu nước
Minh đã đạp thẳng vào mặt Nhân Dân-Tổ Quốc”.
(Đàn Chim Việt online ngày 22-7-2011)
Nguyễn Chí Đức, người bị đạp vào mặt lên tiếng xác nhận vì công an đã chối:
“Nội
dung họ bảo tôi khẳng định không bị đánh là sai. Thực sự tôi nói là tôi
bị đạp nhưng tôi không xác định ai là người đạp vào mặt tôi. Lúc ấy ở
cạnh xe buýt, mình không biết ai đạp cả, bị đạp xong mình rất tá hỏa”. (RFA online ngày 2-8-2011)
Phóng
viên Thanh Quang của đài RFA đưa bản tin “Khi những người yêu nước biến
thành tội phạm” đặc biệt ông nhắc đến nhà báo tự do mà tôi còn nhớ rõ
hình ảnh của ông hiên ngang đứng trước tiền đình Quốc hội cũ mang biểu
ngữ chống Trung quốc với biểu tượng của Thế vận hội bằng hình 5 chiếc
còng. Ông blogger Điếu Cày Nguyễn V8an Hải hiện còn đang nằm trong lao
lý mà chính quyền cộng sản không định được tội danh và cũng không định
được ngày xử chính thức.
“Khẩu
hiệu “Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam” xuất hiện dũng cảm trên nón,
trên áo của blogger Điếu Cày Nguyễn V8an Hải – và mãi đậm nét trong tâm
khảm của người dân Việt yêu nước – để phản đối hành động xâm lược từ
phương bắc. Nhưng, cho tới giờ, blogger Điếu Cày vẫn biệt tăm vì “tội
yêu nước”. (RFA online ngày 13-12-2011)
Trường
hợp chị Bùi Minh Hằng, một người phụ nữ can trường giàu lòng yêu nước
đã có mặt đầy đủ trong mỗi cuộc biểu tình chống Trung quốc xâm lược bị
chế độ trả thù một cách đê hèn cưỡng bức đưa vào cơ sở giáo dục và đám
truyền thông quốc doanh bôi bẫn hạ tiện.
“Một
trường hợp bị bắt vì đội nón ghi dòng chữ Hoàng Sa-Trường Sa-Việt Nam.
Một phụ nữ bị bắt trong lúc dạo bộ ở Hồ Hoàn Kiếm đội nón ghi dòng chữ
‘HT-TS-VN’ và ‘Đả đảo TQ xâm lược’.
“Chị Bùi Minh Hằng, được nhiều người biết qua các cuộc biểu tình chống Trung quốc ở Hà Nội, bị bắt vào sáng chủ nhật, 16-8”. (VOA online ngày 18-10-2011)
Trước
khí thế của người dân cương quyết biểu tình tỏ thái độ chống Trung quốc
xâm lược ngay cả tướng Nguyễn Đúc Nhanh, giám đốc công an thành phố Hà
Nội, thủ tướng công an Ngyễn Tấn Dũng cũng đã công nhận “biểu tình là
yêu nước”, nhưng cả hai tên này “nói vậy mà không phải vậy”, theo lời kể
của tiến sĩ Nguyễn Qang A:
“Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng nói đến chuyện những người biểu tình thể hiện
lòng yêu nước, thì một mặt ông ấy nói là, ông rất là quý trọng, chính
phủ khen ngợi, rồi đủ thứ,…Nhưng một mặt, ông ấy rất là không hoan
nghênh và (cho rằng) phải có biện pháp,…” (RFI online ngày 28-11-2011)
Ông
thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thấy vấn đề biểu tình là một mối lo hiện hữu
nên ông ta lệnh cho bộ công an làm luật biểu tình thì ai cũng biết rằng
luật này sẽ kiểm soát biểu tình chặc chẽ hơn. Luật có thể quy định chỉ
tập hợp năm người trở lại nếu đông hơn thì phải xin phép, khi đi thì chỉ
được đi một hàng dọc trên “lề phải” để bảo đảm an ninh trật tự cho bà
con, trên tay mỗi người chỉ cầm lá cờ đỏ sáu (6) sao vàng, miệng mỗi
người sẽ được dán một miếng băng keo và người đi đầu được phép cầm biểu
ngữ với hàng chữ “16 chữ vàng+4 tốt”. Còn ở Quốc hội thì các đại biểu
gia nô hùng hổ đề nghị:
- ĐB Hoàng Hữu Phước (tp HCM): “Cho
nên không phải mình triệt bỏ quyền tự do đó của người dân, nhưng quyền
tự do đó phải đợi đến lúc dân trí và kinh tế phát triễn đến một trình độ
nào đó”. (Tuổi Trẻ online ngày 18-11-2011)
Trong buổi hợp chiều ngày 28-5 ông Phước nói:
“Ngay
từ khởi thủy cho đến tận ngày nay, biểu tình là để chống lại chính phủ”
và “biểu tình là sự ô danh” Việt Nam chưa đủ điều kiện để “đài thọ cho
sự ô danh đó”. (Đàn Chim Việt online ngày 30-5-2012)
-ĐB Niê Thuật (Đăk Lăk): “Bày
tỏ quan điểm không đồng tình với luật biểu tình. Lý do mà đại biểu Niê
Thuật đưa ra là điều kiện chính trị nước ta khác với các nước đa nguyên,
đa đảng. “Nước ta là nước XHCN, chưa nói tới biểu tình, để cho quần
chúng đi ăn xin giữa đường đã là không được”. Vì vậy ông đề xuất không
đưa vào chương trình xây dựng luật, pháp lệnh của Quốc hội năm 2013”. (Đàn Chim Việt online ngày 30-5-2012)
Theo cụ thẩm phán Trần Lâm thì “ở Việt Nam luật gì cũng có nhưng không thực hiện”, cũng như bà luật sư Ngô Bá Thành từng nói “Ở Việt Nam có một rừng luật, nhưng khi thực hiện lại áp dụng luật rừng” và luật sư Lê Trần Luật trả lời phỏng vấn của phóng viên Hiền Vy nói về quyền biểu tình trong Điều 69 của Hiến pháp như sau:
“Thật
sự người ta đã từ chối tất cả. Mình xin biểu tình ở một cơ quan hành
chánh thì người ta không cho. Minh khiếu nại, người ta không trả lời.
Minh kiện ra tòa thì tòa nói không thuộc thẩm quyền, như vậy thì có phải
người ta cố tình từ chối cái quyền biểu tình hay không…
“Nếu như không tổ chức được cái quyền đã ghi trong Điều 69 đó thì hãy xóa bỏ điều đó, ghi như thế là một điều mị dân”. (RFA online ngày 6-9-2008)
Cựu
đại tá QĐND Phạm Quế Dương đã trung thực khi so sánh quyền biểu tình
của người dân thời Xã hội Chủ nghĩa Hà Nội (cách dùng từ của Đại biểu
Quốc hội Chu Sơn Hà trên đầu bức thư trả lời bà Nguyễn thị Bi – Dân Làm
Báo online ngày 30-4-2012) với cái thời “Pháp thuộc, Thiệu thuộc”.
“Ai
cũng biết thời thực dân Pháp, dân ta đã tự do biểu tình đòi độc lập.
Nhưng ít ai biết thời chính quyền Nguyễn Văn Thiệu, ở Sài Gòn cũng có tự
do biểu tình…
“Ngày
ký giả đi ăn mày” là một cuộc xuống đường lớn nhất và được quần chúng
công khai ủng hộ đông nhất trong thời kỳ chống Mỹ và chính quyền Thiệu…
“Rất
mong rồi đây người dân nước CHXHCNVN có nền dân chủ gấp triệu lần tư
bản cũng được biểu tình như thời Pháp thuộc, Thiệu thuộc”. (Dân Làm Báo online ngày 29-11-2011)
Ngạn ngữ Việt Nam có câu: “Đi cho biết đó biết đây. Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn” hay “Đi một ngày đàng. Học một sàn khôn”…
Vừa
mới đây, cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm) có dịp sang nước bạn
Philippines đã hưởng được cái không khí biểu tình tự do của một nước tư
bản làm cô phải choáng ngộp và vui vẻ kể như sau:
“Khó
mà so sánh cảm giác khi đứng giữa đoàn biểu tình phản đối hành vi xâm
lược của Trung quốc ở trung tâm tài chính Makati, thủ đô Manila,
Philippines, và cảm giác của những ngày hè rực lửa năm ngoái ở bờ Hồ
Hoàn Kiếm, Hà Nội.
“Nhìn
các bạn xung quanh hét vang trời “China Back off-Back off” thật mạnh mẽ
và khí thế, tôi nhớ tiếng hô giữa lòng Hà Nội vào đầu tháng 8 năm
ngoái, “Phản đối Trung quốc xâm lược – Phản đối, phản đối”. Tự nhiên
thấy mũi cay cay, nước mắt cứ chực trào ra…
“...tôi
có mặt ở đây vì những người ngư dân Lý Sơn mà tôi đã gặp, vì những
người bạn tôi đã bị bắt giam, và vì chính bản thân tôi đã bị giữ trái
phép ở đồn công an hơn một ngày khi tôi tuyên bố: “Với trách nhiện của
một công dân, tôi sẽ biểu tình chống Trung quốc xâm lược” vào ngày
5-6-2011 tại Sài Gòn”. (Đàn Chim Việt online ngày 11-5-2012)
Là
người công dân Việt Nam dù bây giờ đang ở trong hay ngoài nước cũng đều
phẫn uất trước tin Trung quốc mưu đồ lấn chiếm nước ta trong khi chính
quyền CSVN đang manh nha bán đất, bán biển, bán đảo và cúi đầu quỳ lụy
ôm hôn đồng chí 16 chữ vàng và 4 tốt trong khi nhân ta bị hải tặc China
cướp cạn ở ngoài biển. Vị tướng lão thành Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên đại
sứ của chính quyền CS tại Bắc Kinh đã nói rõ:
“Trung
quốc mồm thì nói hữu nghị, nhưng làm biết bao việc trái lại, thiệt hại
cho ta, mà lãnh đạo nín nhịn mãi, lấn biển, cướp đảo, bắt, bắn ngư dân,
đâm chìm, bắt tàu cá, gây hấn, hoành hành ngang ngược, dân không được
đấu tranh yêu nước, biểu tình thì bị đàn áp”. (Bauxite Việt Nam online ngày 7-1-2012)
Ngày
xưa quân Nguyên Mông sang xâm lược thì vua, quan nước ta triệu tập các
bô lão tại Hội nghị Diên Hồng để lấy quyết tâm chống giặc, còn ngày nay
thì vua, quan cộng sản đã rước voi dày mã tổ rồi thì còn ai mà đứng ra
triệu tập Hội nghị Diên Hồng nữa đâu.
Nhân dân Việt Nam đồng thanh với lời tuyên bố của giáo sư Nguyễn Huệ Chi nói với nhà cầm quyền CSVN rằng:
“Chúng
tôi viết để cho thấy rằng 85 triệu dân ở trong nước không phải là những
con bò, mà là những con người. Họ biết sống, họ biết suy nghĩ và họ
biết quyền của họ. Chứ còn hiện nay, chúng tôi bị đối xử hơn những con
bò”. (BBC online ngày 31-12-2011)