Bauxite Việt Nam - Hôm nay, 5/8/2012, lần đầu tiên tôi đi xe máy hơn 40 km, mất khoảng 50 phút để xuống Bờ Hồ tham gia biểu tình. Tôi đến hơi muộn, 8 giờ 15 phút nên không được chứng kiến những cảnh đầu tiên, mà sau này được nghe lại là đã có khoảng 50 người bị đưa lên xe bus.
Cái cảm
giác muốn được biểu tình mà không được, muốn hét lên mà không ai cho,
giống như cái cảm giác uất ức khi bị oan mà không thể thanh minh.
Và
thật buồn khi chứng kiến những người biểu tình nghi ngờ lẫn nhau, họ
nhìn đâu cũng thấy công an, có lẽ do lượng CA mặc thường phục chiếm số
lượng quá lớn.
Tôi được chứng
kiến cảnh một người bạn cùng đi biểu tình hỏi một anh (có vẻ là một
người nhanh nhẹn, hoạt bát) về việc tập trung ở đâu, thì ngay lập tức
nhận được những câu chửi đổng: “Chúng nó khai thác cá đầy ngoài biển, ra
Trường Sa, Hoàng Sa mà đánh nhau, ở đây làm đéo gì” rồi bỏ đi. Có lẽ
anh tưởng chúng tôi là CA đang muốn bắt anh.
Tôi
đi cùng một anh mặc áo No U, đi lòng vòng quanh tượng đài. Một cảm giác
thú vị như “ngôi sao trong ngày cưới”, khi đi bất cứ đâu cũng có 4 thanh
niên trẻ đi đằng sau, và nhận ra những cái nhìn soi mói của CA mặc
thường phục. Kinh nghiệm là chỉ cần không để ý giữ khoảng cách một chút
thôi, anh No U sẽ ngay lập tức bị bắt đưa lên xe buýt đưa về Lộc Hà.
Tuy
không được biểu tình, nhưng nếu hiểu hôm nay không có biểu tình là hoàn
toàn sai, phải hiểu đó là không thể diễn ra biểu tình do sự ngăn chặn,
sách nhiễu của chính quyền.
Nhận thấy:
1.
Người biểu tình còn quá nhiều nỗi sợ hãi, sợ CA, lan sang cả việc sợ
những người biểu tình khác, luôn tưởng rằng những người biểu tình khác
là CA mặc thường phục.
Nên chăng mỗi người biểu
tình hãy cố gắng dẹp bỏ nỗi sợ đó, suy nghĩ đó, nếu không chúng ta chỉ
là một chậu cát, không có sự đoàn kết, gắn kết với nhau.
2.
Người biểu tình sợ bị bắt! Đây là một trong những nỗi sợ hãi thực tế
quá lớn. Những ai không sợ bị bắt? Đó là những người đã bị bắt nhiều
lần, và đa số họ là những người có tên tuổi, có tiếng nói, nhiệt tình
trong các cuộc biểu tình.
Nỗi sợ bị bắt sẽ vượt
qua bởi đám đông. Khi đám đông thành hình, dù có bao nhiêu CA cũng không
thể cản nổi. Thật khó để bắt được hàng ngàn người!
3.
Chúng ta vẫn thường tự hào: “biểu tình có tổ chức mà như không có tổ
chức, không có người đứng đầu mà như có người đứng đầu”. Theo tôi cách
suy nghĩ này cần phải được xem xét lại nghiêm túc. Khi tôi đi đến tượng
đài, bơ vơ, không biết gặp ai, làm gì, chờ đợi gì??? Tôi như con cá nằm
trên thớt, luôn phải chú ý CA kẻo lại bị tóm, đưa về Lộc Hà mà chẳng làm
được gì, chẳng ẳng lên được một tiếng. Về đến Lộc Hà ngồi lý luận suông
với CA theo kiểu đàn gảy tai trâu thì thật là vô nghĩa! CA luôn tìm
người tổ chức biểu tình để xử lý hình sự, nhưng tôi nghĩ cách làm của 42
trí thức Tp HCM cần đáng học hỏi.
Theo tôi, cần
tổ chức biểu tình theo hướng có người tổ chức, có người hoặc có nhóm dẫn
đầu. Hãy học tập Miến Điện, học tập Aung San Suu Kyi. Có thể chúng ta
chưa có những cá nhân kiệt xuất, nhưng có ai mới sinh ra đã kiệt xuất
đâu!
4. Cần chú ý rằng CA mới là người sợ
chúng ta. Hãy nhìn những bộ mặt căng như dây đàn của họ, nhìn những bộ
mặt như đâm lê của họ bên bờ hồ!
Tôi tự hỏi trong số những người CA đó, có ai đọc Nhật ký yêu nước, hay boxitvn.net hay BBC tiếng Việt không? Chắc là không.
Hãy
làm mọi điều có thể để đem lại tương lai tươi sáng hơn cho đất nước
này, cho con cháu của bạn được hưởng cái mà cha mẹ chúng đã phải đấu
tranh để có được, đừng để dành cái việc đấu tranh khó khăn này cho con
cháu của bạn.
Nguồn: Bauxite Việt Nam