Nếu muốn chống Trung Quốc xâm lăng, nếu muốn tránh cảnh bị Tàu Bắc thuộc, thì trước tiên phải lật đổ chế độ Hà Nội, bằng mọi cách.
Người Việt - Võ Long Triều: Biết
được trữ lượng dầu khí và khoáng sản nằm dưới lòng biển vùng các quần
đảo Hoàng Sa và Trường Sa, thuộc lãnh hải của Việt Nam Cộng Hòa rất to
lớn, Trung Quốc nẩy sinh lòng tham và mưu đồ xâm chiếm với bất cứ giá
nào.
Bởi vì nhu cầu nuôi hơn một tỷ dân, đồng thời
phát triển kinh tế và quân sự với mục đích chiếm vị thế cường quốc hàng
đầu thế giới, Bắc Kinh ngang nhiên tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958,
hải phận của mình phình rộng trong vùng chiếm gần 80% diện tích biển
Ðông. Trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa, trái ngược với luật biển quốc
tế hiện hành.
Bản tuyên bố được phiên dịch như sau: “Bề rộng lãnh
hải của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc là 12 hải lý. Ðiều lệ nầy áp
dụng cho toàn lãnh thổ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc bao gồm phần
đất Trung Quốc trên đất liền và các hải đảo ngoài khơi, Ðài Loan (tách
biệt khỏi đất liền và các hải đảo khác bởi biển cả) và các đảo phụ cận,
quần đảo Penghu, quần đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa,
quần đảo Nam Sa, và các đảo khác thuộc Trung Quốc”. Chú thích: Xisha =
Hoàng Sa = Paracel Islands; Nansha = Trường Sa = Spratly Islands.
Khốn
thay liền sau đó ngày 14 tháng 9 năm 1958 Phạm Văn Ðồng vâng lệnh Bắc
Kinh gởi công hàm cho Chu Ân Lai xác định: “Chính phủ nước Việt Nam Dân
Chủ Cộng Hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958,
của chính phủ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc quyết định về hải phận
của Trung Quốc”.
Ðể thực hiện ý đồ nói trên, Bắc Kinh lợi dụng sự
thỏa thuận của Kissinger và Nixon giao tặng Việt Nam Cộng Hòa cho Chu Ân
Lai năm 1972. Ngày 17 tháng 1 năm 1974 Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa.
Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa cầu cứu Ðệ Thất Hạm Ðội Hoa Kỳ vô hiệu. Dù
chỉ nhờ cứu vớt những người trôi vạt trên biển, Hoa Kỳ cũng không can
thiệp! Trái với thông lệ hàng hải quốc tế.
Rồi từ đó về sau cộng
sản Hà Nội phải học thuộc 16 chữ vàng của Giang Trạch Dân phán dạy, và
Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu chấp nhận. Trong đó quan trọng nhứt là “Hợp Tác
Toàn Diện” nghĩa là (trích lời giải thích của giới lãnh đạo Trung Quốc)
phải “mở rộng một cách sâu sắc sự giao lưu và hợp tác giữa hai đảng,
hai nước, trong mọi lãnh vực để 'Tiến Tới Tương Lai', mưu cầu hạnh phúc
cho nhân dân hai nước, đồng thời gìn giữ và thúc đẩy nền hòa bình, ổn
định và phát triển trong khu vực”. Mười sáu (16) chữ vàng là mưu đồ có
tính toán của Trung Quốc. Thêm vào sự tính toán chi li đó Bắc Kinh cộng
thêm tiền và vàng cùng mỹ nữ mà Trung Quốc luôn luôn có sẵn để dâng hiến
cho tất cả các đảng viên cao cấp Cộng Sản Hà Nội sang viếng thăm Tàu.
Rồi
cũng từ đó lần hồi Trung Quốc xác nhận chủ quyền của họ trên các đảo
Hoàng Sa và Trường Sa là “không thể tranh cãi”. Bốn chữ không thể tranh
cãi, cốt ý là để nhét vào mồm các lãnh đạo Cộng Sản Hà Nội. Bởi vì làm
sao họ dám cãi ngược lại quyết định của Phạm Văn Ðồng? Cãi ngược sự chấp
nhận toàn diện của Lê khả Phiêu? Và một khi đã ngậm tiền, nuốt vàng và
ôm mỹ nữ Tàu cộng thì phải biết rằng Bắc Kinh có đủ tài liệu và bằng
chứng để trưng bày khi cần.
Cho nên khi Hà Nội ương ngạnh, Trung
Quốc đánh chiếm bãi đá Gạc Ma của Trường Sa ngày 14 tháng 3, 1988. Tàu
Trung Cộng đâm chìm ngư thuyền Việt Nam, Hà Nội phải ra lệnh cho truyền
thông báo chí hô hào “Tàu Lạ”. Thanh niên sinh viên biểu tình chống
Trung Quốc xâm lăng, Hà Nội đàn áp thẳng tay, bắt giam, đánh đập. Công
dân mặt áo sáu chữ HS-TS-VN bị bắt. Thanh Nghiên vì sáu chữ nầy mà phải
đi tù. Tàu Trung Quốc bắt người đòi tiền chuộc mạng, Hà Nội phản đối
bâng quơ chiếu lệ. Tàu hải giám Trung Quốc cắt dây cáp hai tàu Bình Minh
và Viking đang khảo sát lòng biển, Bộ Ngoại Giao Việt Nam sai người đem
công hàm phản đối, không dám triệu mời đại sứ Trung Cộng đến bộ, buộc
phải giải thích “láng giềng hữu nghị kiểu gì kỳ vậy? Ðồng chí tốt, bạn
bè tốt hợp tác trong mọi lãnh vực mà sao lãnh hải của Việt Nam Trung
Quốc muốn chiếm độc quyền?”
Thì ra những lời phản đối của Hà Nội
là để che mắt quần chúng Việt Nam đang sôi sục bất mãn thấy Trung Quốc
chiếm dần đất nước mình. Hà Nội cho ra luật biển phải đợi Tháng Giêng
năm tới mới có hiệu lực. Bắc Kinh thành lập ngay thành phố Tam Sa, chỉ
định Tướng Tiêu Kiệt làm thị trưởng, có quân đội đồn trú, có nhà tù, có
trang bị hỏa tiễn tầm xa.
Tháng 7 vừa qua tàu Trung Quốc vẫn còn
đụng chìm ngư thuyền dân Bình Ðịnh mà Hà Nội làm ngơ. Trong khi đó 30
tàu đánh cá Trung Cộng hoạt động trong vùng biển Hoàng Sa Trường Sa giữa
lúc Bắc Kinh cấm đánh bắt từ 16 tháng 5 đến 01 tháng Tám. Như vậy có
nghĩa biển Ðông là ao nhà của Trung Cộng nên họ tự do hành động. Và mới
đây ngày 1 tháng 8 năm 2012, Bắc Kinh phái 8,994 tàu đánh cá với 35,611
ngư dân ùa vào biển Ðông hoạt động, có tàu hải giám hộ tống canh giữ. Rõ
ràng một sự thách thức và khẳng định chủ quyền biển Ðông là của Trung
Quốc.
Ngoài ra Trung Quốc biết chắc rằng Mỹ sẽ không can dự vào sự
tranh chấp trong vùng. Một cách rõ ràng là phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao
Hoa Kỳ Victoria Nuland vừa tái khẳng định lập trường của Washington là
không sử dụng vũ lực để giải quyết tranh chấp chủ quyền ở biển Ðông. Lời
tuyên bố trên của Hoa Kỳ cho phép Trung Quốc yên chí, rảnh tay hành
động.
Những sự kiện nêu trên cho thấy Trung Cộng dùng chiến thuật
“tầm ăn lên” vừa hù dọa, vừa khiêu khích, vừa từng bước lấn lướt nhằm
đạt mục tiêu. Cho dù các nước láng giềng có phản đối, cho dù Cộng Sản Hà
Nội có hối hận vì đã chấp nhận trở thành một thứ vệ tinh trung thành,
Trung Quốc cứ dùng sức mạnh quân sự tiến dần để chiếm toàn bộ các đảo
thuộc chủ quyền Việt Nam trước tiên.
Rồi cứ hai bước tiến một bước
lùi với các quốc gia khác nhằm mục đích thực hiện tạm thời ý đồ mà
Trung Quốc đã công khai đề nghị: “Cùng hợp tác thì có lợi, chống đối là
thất bại”. Các nước láng giềng như Philippines quyết liệt chống đối, kêu
gọi Mỹ, Nhựt, trợ giúp để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ của mình.
Riêng
đối với Việt Nam xin trích lời của Ðại Tướng Tổng Trưởng Quốc Phòng
Phùng Quang Thanh, phát biểu ngày 28 tháng 7 vừa qua, trong lễ kỷ niệm
85 năm ngày thành lập Giải Phóng Quân Trung Quốc, trước sự hiện diện
hàng trăm sĩ quan Việt Nam trong các cơ quan quân sự và binh chủng được
Trung Quốc đào tạo.
Lời tuyên bố của Tướng Phùng Quang Thanh đủ chứng minh tại sao Cộng Sản Hà Nội dâng đất, dâng biển cho quan thầy Trung Cộng.
Tướng
Thanh nói: “Mục đích cuộc hội ngộ này là dịp thể hiện lòng biết ơn sự
giúp đỡ của Trung Quốc đã đào tạo cán bộ cho quân đội Việt Nam. Chúng
tôi luôn trân trọng, ghi nhớ và mãi biết ơn sự giúp đỡ chí tình, chí
nghĩa, to lớn của đảng, chính phủ và nhân dân Trung Quốc”.
Buổi
họp mặt có Thượng Tướng Ngô Xuân Lịch, chủ nhiệm Tổng Cục Chính Trị Quân
Ðội, ủy viên trung ương đảng, cùng với ba Ủy Viên Trung Ương Ðảng khác,
hai thứ trưởng là Thượng Tướng Nguyễn Thành Cung, Thượng Tướng Nguyễn
Chí Vịnh và Trung Tướng Mai Văn Phấn Phó, Tổng Cục Chính Trị Quân Ðội.
Tướng
Phấn ca ngợi các sĩ quan được đào tạo tại Trung Quốc đã vận dụng sâu
sắc những điều được chỉ dạy để góp phần xuất sắc trong cuộc xây dựng và
bảo vệ tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa. Tướng Phấn xác nhận có hàng
ngàn sĩ quan, cán bộ Việt Nam được Trung Quốc tận tình đào tạo trong
nhiều chuyên ngành khác nhau. Hàng ngàn sĩ quan cán bộ đó, sẵn sàng bảo
vệ chiến lợi phẩm của Trung Quốc cướp từ tay Việt Nam thay vì bảo vệ sự
toàn vẹn lãnh thổ của ông cha để lại.
Những sự kiện trên đây cho
thấy, nếu muốn chống Trung Quốc xâm lăng, nếu muốn tránh cảnh bị Tàu Bắc
thuộc, thì trước tiên phải lật đổ chế độ Hà Nội, bằng mọi cách.