Theo bsngoc - Hội chứng hoang tưởng (paranoid personality disorder, sẽ viết tắt là PPD) là một rối loạn tâm thần với đặc điểm là người mắc bệnh hay nghi kỵ người khác. Người mặc bệnh PPD không có khả năng tin tưởng vào người khác, nhìn người khác như là những người thù địch. Có thể nói rằng bệnh nhân PPD rất giống với người cộng sản.
“Thế
lực thù địch” là cụm từ mới xuất hiện gần đây, nhưng đã trở thành khá
phổ biến. Chỉ cần gõ “thế lực thù địch” trong hộp tìm kiếm của Google
tôi được kết quả hơn 2 triệu kết quả trong vòng 0,26 giây. Báo chí, đài
phát thanh, đài truyền hình không ngớt lớn tiếng cảnh báo người dân rằng
thế lực thù địch đang len lỏi vào guồng máy của Nhà nước, đang gây tác
hại nghiêm trọng cho Việt Nam. Có khi họ
cảnh báo rằng thế lực thù địch đe doạ đến sự sống còn của đảng, của Nhà
nước và sự an sinh của người dân. Có thể nói rằng những người làm truyền
thông cho đảng đã dùng thế lực thù địch như một con ngáo ộp, kích động
người dân, làm cho người dân cảm thấy bất an.
Chỉ
một thời gian ngắn tiến hoá “thế lực thù địch” đã trở thành một câu
thần chú của người cộng sản. Trong bài diễn văn dài bế mạc Hội nghị 6 gì
đó của ngài tổng bí thư NPT có đoạn: “Ban Chấp hành Trung ương đã
thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi
đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và
một đồng chí trong Bộ Chính trị; và yêu cầu Bộ Chính trị có biện pháp
tích cực khắc phục, sửa chữa khuyết điểm; không để các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá”.
Trong những năm qua, dường như trong đầu óc của những người cộng sản họ
chỉ nghĩ đến những thế lực thù địch. Ngay cả khi đất nước ở trong tình
trạng thù trong giặc ngoài như thế mà họ chỉ nghĩ đến thế lực thù địch!
“Thế lực thù địch” gần như là một câu kinh của những người cộng sản Việt
Nam trong thế kỷ 21.
Nhưng
ai là thế lực thù địch thì chẳng ai biết nhưng có thể đoán được. Dù họ
không nói thẳng ra ai là thế lực thù địch, nhưng ai cũng hiểu rằng bất
cứ người nào phê bình chính sách của đảng đều được xếp trong danh sách
thù địch. Mỹ và các nước phương Tây được Trung cộng xem là thế lực thù
địch. Người cộng sản Việt Nam cũng xem Mỹ và các nước phương Tây là thế
lực thù địch dù họ rất thích gửi con cháu sang đó du học. Người dân đi
biểu tình chống Trung cộng xâm lăng cũng bị xem là thế lực thù địch, là
phản động. Một điểm đáng nói ở đây là bất cứ ai mà Trung cộng xem là thế
lực thù địch thì người cộng sản VN cũng xem là thế lực thù địch.
Vì không biết cụ thể thế lực thù địch là ai, nên chúng ta có thể tạm cho đó là một thế lực ma.
Ma là một khái niệm trừu tượng, thường đề cập đến người đã chết, nhưng
vì còn ân oán với người cõi trần nên hay hiện về để nhát. Ma không hiện
hình mà chỉ xuất hiện trong tâm tưởng của con người. Người sợ ma là
người thiếu tự tin. Thiếu tự tin nên họ tin vào thần thánh, bùa ngải.
Thiếu tự tin là một thể hiện của người bất an và thiếu học vấn. Nếu là
người có tự tin và học vấn thì không ai tin vào ma quỷ, chẳng ai khấn
nguyện nhờ đến thần thánh để che chở. Chỉ có người vì biết mình bất tài,
biết mình thất học, biết mình làm chuyện ác ôn, nên mới cảm thấy bất an
và hô toáng lên là có ma. Do đó, có thể nói rằng người cộng sản đang hô
toáng thế lực thù địch cũng có nghĩa họ đang bất an.
Nhưng
tại sao người cộng sản lại đa nghi, không tin người dân? Nghĩ một chút
tôi thấy những gì người cộng sản suy nghĩ, nói và làm rất phù hợp với
những đặc điểm của hội chứng hoang tưởng PPD hoặc hội chứng phản xã hội.
Tôi sẽ bàn về hội chứng PPD trước.
Hội chứng hoang tưởng
Triệu
chứng nổi bật của người mắc chứng PPD là không tin tưởng vào người
khác, lúc nào cũng nghi ngờ người khác, nghi ngờ cả người thân và đồng
nghiệp. Người mắc bệnh PPD có những đặc tính nổi bật như thiếu tin tưởng
vào người khác, lúc nào cũng nghi kị người khác. Trong đầu của bệnh
nhân PPD là người khác lúc nào cũng tìm cách ám hại mình, bất cứ hành
động mang tính tích cực nào của người khác cũng được hiểu là có ý đồ xấu
xa. Điều này rất đúng với người cộng sản vì họ không tin ai cả. Trong
xã hội do người cộng sản điều hành và cấu tạo nên, ai cũng nghi kỵ lẫn
nhau. Ngay cả trong gia đình cũng nghi kỵ lẫn nhau. Trong xã hội VN hiện
nay mọi thành viên đều là những người tù dự khuyết. Bầu Kiên có thể là
anh hùng hôm qua nhưng đùng một cái là tù nhân. Một ông cựu bộ trưởng
đáng kính vẫn có thể đi tù dễ dàng. Người cộng sản không tin ai cả vì
chính họ cũng không tin họ nói thật. Ngoài triệu chứng chính vừa đề cập
người mắc chứng PPD còn có một số biểu hiện như sau:
Một là nghi ngờ người khác một cách vô căn cớ,
nghĩ rằng người khác đang lợi dụng mình, hãm hại mình, hay lường gạt
mình. Người cộng sản lúc nào cũng nghi ngờ người ngoài đảng. Họ xem
người ngoài đảng như tín đồ Hồi giáo xem người không theo đạo Hồi là
những kẻ ngoại đạo, đáng nghi ngờ. Chính vì suy nghĩ này mà người cộng
sản chỉ chia chác quyền lực và đặc lợi cho người trong đảng. Nói ra thì
có vẻ quá đáng như đảng Mafia cũng làm như thế. Vì nghi ngờ nên người
cộng sản xem bất cứ việc làm gì của các tổ chức phi chính phủ (NGO) là
những thế lực đáng ngại, cần phải theo dõi. Chính vì thói nghi ngờ và
thiếu tự tin nên họ không tin vào Việt kiều. Bao nhiêu trí thức Việt
kiều muốn góp một tay cho chế độ mà có được đâu. Ngay cả những người trí
thức trong nước góp ý chân tình cho họ mà vẫn bị theo dõi, thậm chí bắt
bớ giam cầm.
Hai là bị ám ảnh bởi những nghi ngờ về sự trung thành và tin cậy của bạn bè, đồng nghiệp.
Khi người khác giúp họ thật tình, họ cũng nghi ngờ sự giúp đỡ đó. Mỹ
muốn giúp đào tạo chuyên gia cho VN, nhưng người cộng sản nhìn đó như là
một thế lực đe doạ, và xem Mỹ như kẻ thù. Ngay cả trong nội bộ đảng họ
cũng có cơ chế kiểm tra hành động của đảng viên. Đi xa hơn kiểm tra hành
động là kiểm soát tư tưởng của đảng viên. Do đó, toàn bộ đảng viên trở
thành những con cừu, chỉ biết suy nghĩ và nói theo một định hướng. Những
ai có suy nghĩ khác thì sống bằng cuộc sống 2 mặt. Bên Tàu có một cuốn
tiểu thuyết mô tả một nhân vật sống 2 mặt rất sống động. Sáng sớm anh ra
vườn sau chửi bới đảng cộng sản, chửi xong, anh thay đồ đi làm và lên
lớp ca ngợi công ơn trời biển của đảng!
Ba là không muốn chia sẻ thông tin với người khác vì họ sợ thông tin sẽ được sử dụng để chống lại hay ám hại mình.
Người cộng sản xem thông tin là vũ khí. Mà vũ khí thì có thể dùng để
gây tác hại. Do đó, người cộng sản kiểm soát toàn bộ thông tin. Từ báo
chí, đài phát thanh, đến đài truyền hình và mạng, họ kiểm soát tất cả.
Thật ra, đây là một hành động suy bụng ta ra bụng người, bởi trong quá
khứ họ từng lũng đoạn thông tin và lợi dụng tự do thông tin để gây tác
hại đến đối phương.
Bốn là lúc nào cũng diễn dịch ý nghĩa tiềm ẩn đằng sau mỗi thông tin và sự kiện
vì họ nghi ngờ rằng thông tin được trình bày chỉ là bề mặt, còn đằng
sau là hàm ý ám hại họ. Người cộng sản rất thích nói về “bản chất và
hiện tượng”. Những gì xảy ra họ xem là hiện tượng, họ không quan tâm
mấy, nhưng họ rất quan tâm đến bản chất. Khi công an “làm việc” với ai
họ nghi là “phản động” (nghi ngờ là bản chất của họ) thì câu hỏi xoay
quanh ai đứng đằng sau việc làm của người đó. Đây cũng là một bản chất
mang tính suy bụng ta ra bụng người, bởi trong quá khứ họ đứng đằng sau
xúi dục trí thức miền Nam xuống đường chống lại chế độ Mỹ-Thiệu. Tương
tự, khi người dân xuống đường đòi đất, họ không quan tâm giải quyết vấn
đề mà chỉ truy tìm mầm mống mà họ gọi là “phản động”.
Năm là lúc nào cũng tỏ thái độ đố kỵ, thù hận.
Người mắc bệnh PPD không có khả năng tha thứ, họ luôn tìm cách dìm
người khác, nói xấu người khác và khi cần ám hại họ. Tha thứ không có
trong từ điển ngữ vựng của người cộng sản. Họ đày đoạ quân lính, sĩ
quan, viên chức của chế độ cũ ra sao thì chúng ta đều biết. Có thể nói
đó là một chương sử đen tối nhất của người cộng sản.
Một
đặc điểm khác là người mắc chứng PPD rất huênh hoang. Họ tự xem mình là
tài giỏi nhất thế giớilà trường tồn. Đặc điểm này cũng giống với người
cộng sản. Họ tự xem mình là “quang vinh”, là tài ba nhất thiên hạ, là
“đỉnh cao trí tuệ”, là bách chiến bách thắng. Họ không ngần ngại tuyên
bố đảng của họ là “muôn năm” dù trong lịch sử nhân loại không có chế độ
nào hay đảng phái nào tồn tại muôn năm.
Tất
cả những đặc điểm của chứng bệnh hoang tưởng vừa mô tả trên đều rất phù
hợp với người cộng sản. Theo y văn thì hội chứng PPD khá phổ biến trong
dân số. Trên thế giới, thống kê cho biết có khoảng 0,5 đến 3% người mắc
chứng hoang tưởng. Nam giới có khuynh hướng dễ mắc PPD hơn nữ giới.
Phần lớn những người mắc chứng PPD ở độ tuổi 40-50. Hiện nay có khoảng 3
triệu đảng viên đảng CSVN, chiếm 3% dân số. Con số này cũng phù hợp vối
y văn thế giới. Số nam đảng viên cao hơn nữ đảng viên. Do đó, số người
mắc chứng hoang tưởng nhiều hơn trong nam giới, cũng phù hợp với y văn
thế giới.
Hội chứng phản xã hội
Một hội chứng có liên quan đến PPD là hội chứng phản xã hội
(antisocial personality disorder, viết tắt APD). Đặc điểm chính của APD
là khuynh hướng không quan tâm đến quyền lợi của người khác, hay xâm
phạm quyền lợi người khác. Hội chứng này cũng rất phù hợp với người cộng
sản vốn rất vô cảm và có khi tàn ác. Người mắc chứng APD có những triệu
chứng như sau:
Một là không sống theo chuẩn mực xã hội.
Họ không tôn trọng luật pháp, họ sống theo luật của chính họ đặt ra.
Người cộng sản một mặt nói đến luật pháp như là một khuôn mẫu về trật tự
xã hội, nhưng khi hành động thì hoàn toàn trái với pháp luật. Họ bắt
người một cách tuỳ tiện. Muốn bắt thì bắt, không cần đến luật pháp, toà
án. Họ thậm chí còn tuyên bố “luật là ta, ta là luật”. Mà đúng như thế.
Họ ngồi xổm trên luật pháp. Chúng ta thấy một mặt họ kêu gọi thắt lưng
buộc bụng, nhưng mặt khác họ sống như những bậc đế vương thời phong kiến
mà họ từng nguyền rũa. Trong khi người dân chen chút nhau trong bệnh
viện, họ có bệnh viện riêng, bác sĩ riêng, thậm chí còn có cả vườn rau
riêng, đàn bò sữa riêng. Họ ra điều luật cho cán bộ cao cấp không được
kết hôn với những ai có gốc gác “nguỵ”, nhưng con gái thủ tướng thì được
lấy con trai của cựu thứ trưởng “nguỵ”. Con gái tổng bí thư Lê Duẩn
cũng được kết hôn với người Nga, trái 180 độ với qui định do chính ông
đề ra! Người cộng sản nói một đằng làm một nẻo.
Hai là lường gạt, giả dối.
Người mắc chứng ADP rất hay nói dối, dùng tên giả để nói xấu người
khác. Nói dối, với người cộng sản, là một quán tính. Họ có thể biến
trắng thành đen, nói đen là trắng. Điển hình như vụ việc ở Văn Giang,
Tiên Lãng. Họ cho công an đánh dân, nhưng đài báo thì nói là “xã hội
đen”. Ai cũng biết lãnh đạo cộng sản hay dùng tên giả. Có người dùng đến
cả trăm tên giả! Thời chiến thì có thể hiểu được, nhưng thời bình họ
cũng dùng tên giả. Mỗi khi muốn nói xấu ai họ cho phóng viên ký tên giả
để tha hồ viết. Ai cũng biết đó là một thái độ tiểu nhân, nhưng họ làm
gì có quân tử tính mà chúng ta phải ngạc nhiên. Còn tính giả dối của
người cộng sản thì gần như là một đặc tính tiêu biểu. Giả dối về lịch sử
như vụ Lê Văn Tám. Giả dối trong khoa học. Giả dối trong giáo dục. Giả
dối bằng cấp. Lĩnh vực nào cũng giả dối. Nói chung sau 37 năm thống trị,
người cộng sản đã biến một xã hội lành mạnh trở thành một xã hội giả
dối.
Ba là hung hãn, hay đánh người.
Người cộng sản xem công an không phải là lực lượng bảo vệ an ninh cho
dân mà là một thanh kiếm của đảng. Kiếm thì chỉ dùng cho chuyện đâm
chém, giết người, răn đe. Nên chúng ta không ngạc nhiên khi thấy công an
là một kiêu binh thời nay. Công an bắt người vô cớ, đánh người, giết
người thoải mái. Giết người trong đồn. Giết người trên đường lộ. Dàn
cảnh gây tai nạn. Tất cả những hành động này cho thấy công an là những
người mắc bệnh phản xã hội.
Bốn là làm việc tuỳ tiện.
Sự tuỳ tiện của người cộng sản có thể nói là ghê gớm. Qua bên Hàn Quốc
thấy người ta có những tập đoàn lớn, về nhà cũng bắt chước làm theo mà
không có chiến lược gì cả. Dự án đường sắt cao tốc giá trị mấy chục tỷ
đôla chỉ có vài chục trang giấy. Hậu quả là Vinashin, Vinalines gây tổn
hại ngân sách quốc gia hàng trăm ngàn tỷ đồng. Họ quen làm việc như thời
chiến, nên không có quốc sách lâu dài nào cả.
Năm là tỏ ra vô trách nhiệm.
Ông Nguyễn Cao Kỳ lúc còn sinh tiền có lần nhận xét rằng trong hệ thống
chính quyền VN không ai chịu trách nhiệm cả. Điều này đúng vì đảng là
người đứng đằng sau chính phủ, nhưng đảng không chịu trách nhiệm. Người
cộng sản gây ra nhiều thảm hoạ chính trị và kinh tế cho đất nước. Cải
cách ruộng đất. Nhân văn giai phẩm. Trại “học tập cải tạo”. Vinashin.
Vinalines. Mất Hoàng Sa vào tay kẻ thù. Nhượng một phần thác Bản Giốc
cho kẻ thù. Chúng ta nghĩ rằng người cộng sản sẽ chịu trách nhiệm trước
toàn dân, nhưng không. Họ không nhận lỗi. Họ rất vô trách nhiệm.
Sáu là không có cảm giác ăn năn hối lỗi và vô cảm.
Vô cảm là một đặc điểm rất nổi bậc của bệnh nhân ADP. Bệnh nhân ADP rất
bàng quang trước những gì xảy ra trước mắt họ. Thấy người ta bị nạn, họ
chỉ đứng nhìn mà không có một hành động giúp đỡ hay một lời phân ưu.
Người cộng sản cũng thế. Những cái chết trong đồn công an trong thời
gian gần đây là một minh chứng hùng hồn. Chúng ta còn nhớ ông Trịnh Xuân
Tùng trong khi bị đánh gần chết chỉ muốn uống nước mà họ cũng không
cho. Bà Liêng ở Bạc Liêu tự thiêu chẳng làm cho 700 tờ báo động lòng.
Trong khi đó Hoà thượng Thích Quảng Đức tự thiêu gây ra một làn sóng câm
phẫn trong dư luận báo chí thời trước 1975. Người cộng sản không ăn năn
xám hối trước những cái chết như thế. Họ cũng chẳng bao giờ xin lỗi
những vong hồn trong vụ Mậu Thân ở Huế hay vụ Cải cách ruộng đất. Có thể
nói rằng người cộng sản rất vô cảm. Và khi họ cai trị đất nước sau 37
năm thì cả nước cũng trở nên vô cảm.
Tóm
lại, những người cộng sản có lẽ đã và đang mắc chứng hoang tưởng PPD và
phản xã hội APD. Nhận ra bệnh để mà chạy chữa. Nhưng cái khó là cả hai
bệnh này đều là bệnh tâm thần, hay cũng có thể nói là bệnh liên quan đến
thần kinh, nên rất khó chữa trị.
Để
tìm phương án chữa trị, cần phải biết nguyên nhân gây bệnh. Các chuyên
gia tâm thần cho rằng bệnh có nhiều nguyên nhân, trong đó có cả nguyên
nhân tương tác xã hội. Khi người ta trưởng thành một môi trường đảng,
qua tương tác, bị tiêm nhiễm những giáo điều, thói quen và suy nghĩ của
đảng, và dẫn đến bệnh.
Nếu
chẩn đoán trên là đúng và nếu nguyên nhân xã hội là đúng thì có lẽ biện
pháp điều trị bệnh này là hoàn toàn có thể. Nga và các nước Đông Âu đã
điều trị bệnh này. Họ cũng đã thành công. Nếu vì sức khoẻ của đất nước,
những người cộng sản Việt Nam nên xem trường hợp Nga và Đông Âu như là
những kinh nghiệm chữa trị bệnh hoang tưởng và phản xã hội./.