Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Fidel Castro

Ảnh chụp bên ngoài Tòa Đại sứ Cuba tại Hà Nội hôm 28/11/2016. AFP

Kính Hòa - Mới tháng trước lũ làm chết mấy chục mạng người thì không thấy lãnh đạo nào cạy răng nói nửa lời, nay thương thuê khóc mướn cho đồng chí Cuba thì làm cho hình ảnh Đảng Ta đẹp hơn chăng?... Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng viết trên blog của mình rằng chắc hẳn một bộ phận trong giới lãnh đạo Việt Nam – những người như ông Nguyễn Phú Trọng – phải có cảm giác như vừa mất đi một chỗ dựa an toàn, và có thể là chỗ dựa cuối cùng, về hệ tư tưởng một chiều chỉ đóng không mở... Blogger Trịnh Hữu Long cho rằng quyết định quốc tang của nhà nước Việt Nam rơi vào một tình thế lố bịch vì không lường hết được tình cảm của dân chúng: Vì giữ lối suy nghĩ và cách tuyên giáo từ những năm 60, Đảng Ta lố bịch hoá những người mà họ ca ngợi, mà lần này nạn nhân là Fidel Castro.

Quốc tang

Ông Fidel Castro, lãnh tụ cách mạng cộng sản Cuba từ trần. Nhà nước Việt Nam tuyên bố quốc tang một ngày dành cho ông.

Báo chí Việt Nam đưa hình ảnh hàng người xếp hàng đến viếng ông Fidel ở Hà Nội.

Nhiều blogger phản đối chuyện quốc tang này.

Châu Đoan viết trên mạng xã hội rằng nhà cầm quyền bắt làm gì thì dân chúng phải làm theo, nhưng hãy nên nhớ là còn những thảm trạng trong chính lịch sử người Việt cần phải nhớ, như là câu chuyện thuyền nhân, hay trại cải tạo sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc.
Nghi lễ quốc tang phải phù hợp với tâm tình của con người. Sẽ là một thảm hoạ ngoại giao nếu dưới lá cờ rủ là những cuộc nhậu và karaoke tưng bừng của dân chúng.
-Blogger Trịnh Hữu Long
Blogger Viết Từ Sài Gòn cho rằng chuyện nhà nước Việt Nam tổ chức ca tụng và để tang ông Fidel là một kiểu tâm lý mà tác giả gọi là ốp đồng cho một thần tượng để lấy lại sự tự tin, vì xã hội Việt Nam không còn thần tượng nữa:

Và có vẻ như tại Việt Nam, cái thời sùng bái Hồ Chí Minh một cách điên rồ như người ta từng thần tượng Nguyễn Văn Tám đã qua rồi. Nhiệt lượng của cuồng tín và ốp đồng tập thể cũng dần vơi cạn, phôi phai, mãi cho đến khi Võ Nguyên Giáp chết, ngọn lửa đó được hâm nóng nhưng có vẻ như cũng nhanh chóng lụi tàn. Và, chưa bao giờ đảng cộng sản Việt Nam lại khủng hoảng thần tượng như hiện tại.

Nói cho cùng thì Fidel là cơ hội cuối cùng để người cộng sản tự ốp đồng, tự tạo ra một chuỗi thương tiếc và xây dựng thần tượng bằng nước mắt, bằng lòng ngưỡng mộ, kính cẩn hay gì gì đó để ít ra cũng giảm bớt nhiệt lượng bất mãn, mất niềm tin và coi thường nhau ngay trong nội bộ cộng sản cũng như sự khinh bỉ của người dân đối với thứ chủ nghĩa độc tài mà họ đã cam chịu suốt nhiều thập kỉ nay.

Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng viết trên blog của mình rằng chắc hẳn một bộ phận trong giới lãnh đạo Việt Nam – những người như ông Nguyễn Phú Trọng – phải có cảm giác như vừa mất đi một chỗ dựa an toàn, và có thể là chỗ dựa cuối cùng, về hệ tư tưởng một chiều chỉ đóng không mở.

Blogger Trịnh Hữu Long cho rằng quyết định quốc tang của nhà nước Việt Nam rơi vào một tình thế lố bịch vì không lường hết được tình cảm của dân chúng:

Vì giữ lối suy nghĩ và cách tuyên giáo từ những năm 60, Đảng Ta lố bịch hoá những người mà họ ca ngợi, mà lần này nạn nhân là Fidel Castro. Nếu không tổ chức quốc tang cho Fidel thì dân ta cũng chỉ dừng lại ở chỗ tranh luận qua lại, bất phân thắng bại, nhưng có “quả” quốc tang vào thì nó thành quá trớn, chẳng ai bảo ai nhất loạt các phe đều há mồm không hiểu sao phải làm như vậy.

Mới tháng trước lũ làm chết mấy chục mạng người thì không thấy lãnh đạo nào cạy răng nói nửa lời, nay thương thuê khóc mướn cho đồng chí Cuba thì làm cho hình ảnh Đảng Ta đẹp hơn chăng?

Nghi lễ quốc tang phải phù hợp với tâm tình của con người. Sẽ là một thảm hoạ ngoại giao nếu dưới lá cờ rủ là những cuộc nhậu và karaoke tưng bừng của dân chúng.

Người anh hùng

Không phải ai cũng phản đối chuyện quốc tang. Khá đông cư dân mạng xã hội thay avatar trên Facebook của mình bằng lá cờ Cuba.

Một bạn trẻ tên là Nguyễn Đan Quỳnh giải thích vì sao có nhiều người Cuba lưu vong vui mừng khi nghe tin ông Fidel Castro mất:

Một đất nước nhỏ bé ngay sát nách kẻ thù khổng lồ mà vẫn vững vàng kiên định. Và cho đến thời gian gần đây đất nước ấy gần như 100% được các nước ủng hộ xóa bỏ cấm vận. 

Lúc biết Cuba sẽ được bỏ cấm vận chẳng hiểu sao mình vui lắm, có lẽ đã từ lâu mình đã yêu mến đất nước nhỏ bé xinh đẹp này, và cũng biết ơn họ.

Có số người Việt họ cũng giống người Cuba lưu vong căm ghét Cuba, bởi vì Cuba có góp 1 phần công sức tạo nên chiến thắng lịch sử 75. Có người chiến thắng thì sẽ có người thua, nếu đòi hỏi người thua yêu mến và ca ngợi người chiến thắng là điều không tưởng.

Một người khác có tên là Lương Trần lại còn cho rằng Việt Nam nợ Cuba một tấm lòng, và ông cám ơn và gọi ông Fidel Castro là bác, một từ mà ở Việt Nam cũng hay được dùng cho lãnh tụ Hồ Chí Minh. Trong lúc ấy Nguyễn Thị Thảo Ly viết rằng quan hệ Việt Nam Cuba là một quan hệ mẫu mực.

Cho rằng cái chết của ông Fidel được cả thế giới thương tiếc, Võ Khánh Linh chỉ trích những người bất đồng chính kiến tại Việt Nam:

Trái với hàng triệu triệu tiếc nuối của người dân Cuba, người dân các nước Mỹ Latin, người dân các nước “thế giới thứ 3” trước sự ra đi của lãnh tụ Cuba, người hùng của “thế giới tự do” - Fidel Castro, là cơn cuồng điên sung sướng của những Cuba kiều ở nước Mỹ, truyền thông, chính khách Mỹ và cả đám tự nhận mình là nhà đấu tranh dân chủ ở Việt Nam.

Nhận thức

Giải thích lý do của những lời tán tụng ông Fidel Castro, blogger Song Chi viết rằng họ xuất thân từ một nền giáo dục cộng sản của Việt Nam, ở đó người ta ca ngọi ông Castro là một nhà cách mạng vĩ đại, một người bạn lớn của nhân dân Việt Nam.

Một blogger cũng trưởng thành từ nền giáo dục ấy là Nguyễn Thị Oanh lại chứng nghiệm một sự thay đổi trong nhận thức của mình về những lãnh tụ cộng sản:

Đối với mình thì chẳng vui chẳng buồn. Cái chết của Fidel chỉ gợi lại cho mình ký ức về những ngày tháng xa xưa đói khổ ở miền Bắc. Hồi đó, bọn trẻ chúng mình say sưa với những hình ảnh thần tượng của các lãnh tụ Xã Hội Chủ Nghĩa là bác Mao, bác Fidel và bác Stalin. Đọc thơ của Tố Hữu, thấy hình ảnh các bác ấy, và Trung Hoa, Liên Xô với Cuba sao mà vĩ đại thế! Điều kỳ lạ là hồi đó chẳng ai nghĩ mình khổ! Ai cũng thấy tự hào được sống ở một đất nước thuộc phe Xã Hội Chủ Nghĩa, ai cũng một lòng bừng bừng niềm tin đánh thắng đế quốc để mình sẽ lên Chủ Nghĩa Cộng Sản, sẽ được “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”…

Mình chưa từng tới Cuba nên không biết người dân ở đó thực sự sống thế nào và nghĩ gì về những điều mà Fidel đã mang lại cho đất nước của họ. Mình chỉ suy ra từ mình – một đứa trẻ đã từng thần tượng Fidel cũng như nhiều nhà lãnh đạo khác của khối Xã Hội Chủ Nghĩa. Nhưng rồi một ngày nào đó nó chợt tỉnh và vỡ ra rằng bấy lâu nay nó khổ mà không biết mình khổ. Nó hài lòng với những gì có được mà không biết rằng nó chỉ đang được sống ở mức tối thiểu. Nó cứ tưởng nó sung sướng mà không biết rằng người ta đang thương hại nó thế nào…

Nên hôm nay, với Fidel, mình cúi đầu chia buồn khi nghe tin về cái chết của ông như nghe tin một người quen cũ vừa qua đời. Nhưng nếu bảo tiếc thương, mình không thể tiếc thương một quá khứ nông nổi, ấu trĩ và đau buồn. Vĩnh biệt ông mà cũng mong nhân dân Cuba sẽ vĩnh biệt luôn một thời kỳ u mê, mông muội quá lâu, quá dài trong suốt chiều dài lịch sử của họ!

Trải nghiệm của tác giả Nguyễn Thị Oanh cũng là trải nghiệm của blogger, nhạc sĩ Tuấn Khanh, ông tự nhận rằng Fidel Castro cũng từng là thần tượng thời tuổi trẻ của mình:

Như một con cua phải tự lột vỏ mỉnh, hết sức đau đớn, nhưng để sống còn, tôi đã bước qua những ngày tháng thiếu niên, mệt mỏi tự truy vấn để thôi ôm ấp những giấc mơ về Stalin, Lenin hay Fidel Castro, cũng không khác gì việc tôi đã tự mình chạy ra khỏi những hội hè mang tên Lê Văn Tám, Bảy Lốp… giữa những e dè và tổn thương của người quen, bạn bè trong suốt một giai đoạn dài. Nơi tôi đến, là sự thật. Mà sự thật thì không thể lẫn lộn mơ mộng hay thần tượng những kẻ dựng nên đền đài của mình bằng sinh mạng và máu của người khác.

Sự thay đổi nhận thức của người Việt Nam về những anh hùng cách mạng, được Nguyễn Anh Tuấn cho rằng có nguyên nhân từ sự phát triển của mạng lưới thông tin toàn cầu, đưa đến người Việt Nam những hiểu biết về cuộc đời thật của các anh hùng cách mạng đó.

Kẻ tội đồ
Không một nhân vật nào có thể thoát khỏi sự đánh giá khách quan của hậu thế. 
-Blogger Song Chi
Nhà văn Mạnh Kim đánh giá sự nghiệp của nhà cách mạng Fidel Castro:

Cuộc cách mạng “chấn động địa cầu” của Fidel đã đóng một dấu ấn lịch sử chính trị thế giới và nó ít nhiều từng “gây cảm hứng” cho một thế hệ “sôi sục cách mạng” của thời ông, nhưng di sản cai trị của ông đã để lại quá nhiều hậu quả bi thảm mà ảnh hưởng của nó không chỉ đối với một thế hệ người dân Cuba. Ông có thể được các “đồng chí Xã Hội Chủ Nghĩa” của ông nhìn nhận như là một nhân vật “tiên phong cách mạng” nhưng ông thật ra là một trong những người đi chậm nhất, lạc hậu nhất, và bảo thủ nhất, ngay cả trong chính thời đại của mình. Như nhiều lãnh tụ cộng sản khác, ông xây dựng nên một huyền thoại cho cá nhân mình hơn là tạo dựng ấm no và hạnh phúc thật sự cho người dân của ông.

Bên cạnh đó, luật sư Lê Luân đặt câu hỏi là trong các chế độ sùng bái lãnh tụ, phụ thuộc vào các lãnh tụ như Cuba thì khi vị lãnh tụ qua đời, đất nước sẽ như thế nào?

Blogger Nguyễn Anh Tuấn đặt câu hỏi là liệu người Việt Nam có còn sùng bái lãnh tụ nữa hay không:

Câu hỏi trên quan trong bởi lẽ một khi những tượng đài vỡ toạc sẽ mở ra một chương mới lành mạnh hơn trong mối quan hệ giữa người dân với quyền lực chính trị, trong đó quyền lực chính trị không còn là ông chủ của nhân dân được nữa, mà phải trở về đúng với vai trò công cụ của nó.

Blooger Song Chi cho rằng những huyền thoại chính trị rồi cũng sẽ tan vỡ, lịch sử sẽ phán xét những nhà cách mạng được ghi nhận công lao hay là nhìn nhận như những kẻ tội đồ:

Ai rồi cũng chết. Chính trị gia, lãnh tụ cách mạng hay “cha già dân tộc” gì cũng thế. Điều quan trọng là di sản mà họ để lại cho đất nước, dân tộc. Và vì cái di sản ấy, họ sẽ mãi mãi được ghi nhớ công lao trong lịch sử hay sẽ đời đời bị phán xét, nguyền rủa như tội đồ của dân tộc. Cho dù tạm thời lịch sử có bị bưng bít, che dấu, bản thân họ có được vẽ rồng rắn thành huyền thoại thì rồi cũng sẽ có ngày sự thật được trả lại và không một nhân vật nào có thể thoát khỏi sự đánh giá khách quan của hậu thế. Họ có chết đi thì con cháu họ cũng vẫn phải đọc lại những trang sử ấy.

Fidel Castro cũng nói về lịch sử như vậy trong một phiên tòa trước khi lên đến đỉnh quyền lực của cuộc cách mạng cộng sản, rằng lịch sử sẽ phán xét ông. Những lời tranh cãi, bàn ra tán vào suốt một tuần sau khi ông mất chứng tỏ rằng lịch sử đang phán xét ông.

Source: RFA


***

Fidel Castro: hoang dâm, đạo đức giả


Hình từ New York Press Photographer's Ball, New York City, April 23, 1959

Tom Leonard (The Daily Mail) * Nguyễn Ngọc Sẵng (Danlambao) phóng dịch - Fidel Castro, một nhà cách mạng không nghỉ ngơi, không có thì giờ cho những thú vui của mình, coi ngày nghỉ là của bọn trưởng gỉa, ông sống trong túp lều như người câu cá. Sự xa hoa duy nhất của ông là hút thuốc xì gà luôn miệng.

Trong suốt thời gian cai trị, người dân Cuba trải qua nhiều thập niên khốn khổ, nhà cửa đổ nát, thực phẩm được cung cấp theo qui định. Riêng ông có cuộc sống xa hoa mà báo chí, truyền thông không bao giờ được cho phép biết đến. Bàn tay sắt của ông che kín mọi sinh hoạt riêng của ông.

Một người háo gái, sành điệu với những thức ăn sang trọng đã sở hữu 20 căn biệt thự sang trong vùng bờ biển Trung Mỹ (Caribbean), và cả một hòn đảo riêng, thơ mộng mà ông dùng một du thuyền sang trọng, dài 88 bộ, để đi dạo nơi nầy. Castro, con người vô cùng gian xảo!

Castro cả đời xỉ vả bọn tư bản hoang phí, sống như ông hoàng, trụy lạc trên sự khốn cùng của dân họ.

Nhưng những nhà quan sát Tây phương đã từ lâu nghi ngờ ông Tổng Tư Lệnh Cuba nầy, ông đã bòn rút tiền của từ những doanh nghiệp quốc doanh, kể cả từ một mỏ vàng nhỏ của nhà nước. Tạp chí Forbes trong năm 2006 liệt kê Castro là người giàu nhất trong những vị vua, hoàng hậu, kẻ độc tài trên thế giới, và Fidel tức giận bảo rằng ông chỉ sống nhờ vào đồng lương 20 bảng Anh mỗi tháng.

Trong quyển sách do người cựu nhân viên bảo vệ, ông Juan Reinaldo Sanchez tiết lộ về cuộc đời bí ẩn của Castro, cho biết tài sản riêng của Fidel ước lượng khoảng 100 triệu bảng Anh.

Sanchez tiết lộ những chi tiết về sự hoang phí làm kinh hoàng người dân Cuba nghèo khổ như việc Castro giải trí bằng cách đi xiên/ chỉa cá trong những vùng nước biển trong xanh tại hòn đảo riêng tên Cayo Piedra của ông, theo cung cách vua Henry XV đi săn thú trong vùng núi gần điện Versailles vậy.

Castro hàng ngày thức dây vào khoảng 11 giờ sáng và người hầu quì xuống bên cạnh để mặc cho ông bộ trang phục bó sát của người thợ lặn, ông đi ra chiếc du thuyền màu sáng nhạt, trên đó có đầy đủ loại whisky mà ông thích với tôm hùm loại cỡ nhỏ như tôm hùm Na Uy để ra chỗ xiên cá mà nơi nầy đã được nhóm cận vệ kiểm soát an ninh trước, và phải là nơi có nhiều cá để ông xiên giải trí.

Sanchez mô tả đây là nơi thần tiên để mua vui cho những người khách Castro ái mộ, như nhà văn Gabriel Garcia Marquez. Một vùng nước trong xanh, có nhiều rùa và cá heo, trên chiếc du thuyền sang trọng làm bằng loại gỗ đặc biệt lấy từ rừng Angola.

Người có vinh hạnh đi xiên cá với ông, còn có nữ tài tử Ý Đại Lợi Gina Lollobrigida, ông cẩn thận giấu tin nầy với các bà vợ hiện sống với ông.

Italian actress Gina Lollobrigida.

Những người tình của ông còn có những cô gái vị thành niên ở những hộp đêm, họ cho biết rằng khi làm tình với Fidel Castro ông vẫn liên tục hút thuốc xi gà!

Những hành vi quái dị đó đã tạo cho ông một hỗn danh là “con ngựa”. Ông đã dày xéo thân xác của những người đàn bà Cuba thuộc đủ loại sắc tộc, đủ loại màu da, đủ loại địa vị xã hội. Một nhà báo nói nửa đùa nửa thật là hành vi dâm loạn khủng khiếp đó đã phủ nhận ông là tín đồ Thiên Chúa Giáo. Những câu chuyện như vậy loan truyền ở thủ đô Havana và những lần ông “kết hôn” với những cô gái vừa đến tuổi thành hôn thì ông cho đội bảo vệ tuyên truyền rộng rãi về thành tích cách mạng của quân giải phóng Cuba.

Castro luôn lừa gạt những người vợ đang sống với ông, nhất là bà vợ lớn tên Mirta Diaz-Balart, bà nầy kết hôn với ông lúc ông còn là sinh viên. Bà có với ông một đứa con trai, sau đó đã ly dị. Dù đã ly dị, nhưng Castro đã gạt bà cho phép đứa con trai đó tên Fidelito sang thăm ông ở Mexico, và đứa con không bao giờ trở lại. Đứa nhỏ đã gởi đi Nga học và sau nầy trở thành nhà khoa học nguyên tử hàng đầu của Cuba, nhưng Fidelito bị Castro cách chức.

Môt trong những người tình đầu tiên của Castro là bà Natalia Revuelta, môt bác sĩ về tim, đã có với ông một người con gái tên Alina, cô nầy đã tạo nhiều tai tiếng trong các hộp đêm ở Havana. Sau cùng cô trốn khỏi thiên đường xã hội chủ nghiã của ba cô bằng cách đội đầu tóc giả, dùng hộ chiếu Mễ Tây Cơ giả để trốn đi. .


One of Castro’s early mistresses was Natalia Revuelta, 
a cardiologist’s wife who gave him a daughter. 

Người tình kế tiếp của Castro là bà thư ký lâu đời của ông, tên Celia Sanchez, bà chết năm 1980, liền sau đó ông lấy bà Dalia, một cô giáo. Bà nầy có với ông năm người con. Bà sống một cách bí mật tại ngôi nhà riêng ở ngoại ô Havana.

Theo ng ười cận vệ thì Castro và bà Sanchez đã gặp nhau lần đầu tiên trong cuộc diễn thuyết ngoài trời, ông đã thấy vẽ đẹp rực rỡ của bà, người ngồi hàng ghế đầu. Castro nhanh chóng nhìn trộm bà và gọi Sanchez!.

Ông còn có tên là “con dê gìa”, người năng dùng thuốc Viagra (thuốc cường dương) trong lúc về gìa. Những lời chế diễu lan truyền từ các tay thông dịch viên tiếng Anh và Pháp của ông, kể cả các nữ tiếp viên hàng không đi theo ông trong những chuyến công tác.

Những thèm khát đĩ điếm gây khó khăn cho những đồng minh cộng sản của ông. Theo lời kể của Makus Wolf, cựu giám đốc tình báo của Đông Đức, thì nhân viên bảo vệ bị một phen kinh hoàng khi phát hiện Castro biến mất khi đang thăm Berlin. Castro leo cửa sổ khách sạn ban đêm đi tìm nhà chứa gái. Ông Wolf nói rằng ông có thể cung cấp cho Castro một người đàn bà, “nhưng đơn giản đó không phải là cách Castro muốn”.

Theo bà Sanchez thì Castro luôn miệng nói rằng ông sống trong cảnh tiện tặn, nhưng ông đã sống trong xa hoa mà người Cuba không thể hình dung nổi.

Bà nói tiếp, bóng dáng Castro sẽ rời khỏi cuộc đời người Cuba, nhưng họ sẽ sớm khám phá ra rằng những đau thương vô hạn mà Castro còn để lại lâu dài trong cuộc đời người dân Cuba.

Những người tình cũ âm mưu giết Castro bằng loại kem thoa mặt có chất độc.

Trong nhiều thế hệ, những nhân viên CIA Mỹ và người Cuba lưu vong tìm cách ám sát Fidel Castro, có chừng 638 trường hợp riêng rẽ, bao gồm cả việc thuê mướn những tình nhân của Castro giết ông trong khi cùng chăn gối với ông. Bà Marita Lorenz, 77 tuổi, định dùng hai viên thuốc ngộ độc thịt (botulism pill) để giết ông. Những viên thuốc này do mafia cung cấp, bà đã dấu trong cái lọ đựng kem thoa mặt. Bà nằm chung giường với Castro, nơi ông cất khẩu súng bazooka bên dưới. Lúc ra tay thì bà không thể tách lớp vỏ đông lạnh ra khỏi viên thuốc, nên bà bỏ hai viên thuốc vào bồn cầu và giội nước đi.

Trường họp khác là chất nổ đã gài vào vỏ sò đặt vào chỗ Castro sẽ đến xiên cá, người thợ lặn sẽ cho nổ cái vỏ sò đựng chất nấm nhiễm da, sẽ làm cho da Castro nhiễm độc nặng. Trường họp khác, chất nổ đã nhồi vào điếu thuốc xi gà khi Castro đi dự hội nghị Liên Hiệp Quốc tại New York. Nhân viên CIA cũng có lần đã bỏ loại vi khuẩn độc trong trà, cà phê, hoặc cà rem của ông, nhưng chưa bao giờ kế hoạch được thành công.

Lorenz (pictured in 2001) wrote a book, Dear Fidel, about her affair with the Cuban leader

Một cựu nhân viên bảo vệ tiết lộ rằng năm 1963 một nhân viên khách sạn Havana Hilton bỏ thuốc độc vào sô cô la pha sữa để giết Castro, nhưng cuộc đầu độc bị thất bại vì viện thuốc độc bị rớt ra ngoài máy đông lạnh (freezer).

Một số dữ kiện được chánh phủ Hoa Kỳ lưu lại cho biết CIA đã cung cấp nhiều loại vũ khí khác nhau cho nhân viên của họ tại Cuba trong thập niên 60, như súng liên thanh cực nhanh, những cây bút bi với viên bi hình cây kim chích vào da mà nạn nhân không thể nhận dạng, nhưng tất cả đều không có dịp dùng.

CIA còn đưa ra một tình huống khác nữa là nếu không giết được Castro, họ sẽ tìm cách làm hắn bị mất mặt nơi công cộng. Những nhân viên kỳ cựu nầy bàn đến cách xịt hoá chất gây ảo giác (hallucinogenic drug LSD) trong phòng thu hình của Castro, hay rắc bột hoá học làm rụng lông mày, rụng râu trước công chúng trên đôi giày Castro mang. Tình huống nầy được xếp đặt khi Castro công du nước ngoài và để đôi giày trong khách sạn, nhưng ông ta thoát nạn vì chuyến đi cuối cùng bị hủy bỏ.

Một lần CIA bố trí tay bắn khi Castro đến coi trận đấu bóng chày năm 2000, số ông còn đem thảm hoạ cho dân Cuba, nên ông đổi ý vào giờ chót. Một âm mưu khác nữa là CIA đã đặt 200 cân Anh thuốc nổ dưới gầm bục thuyết trình của Castro, nhưng ông ta không phát biểu gì vào hôm đó.

Hôn nay ông thực sự nằm xuống. Khen chê lẫn lộn, riêng ở Hoa Kỳ thì Tổng Thống Obama tuyên bố lịch sử sẽ ghi nhận, phán xét những tác động lớn lao (của Castro) với người dân Cuba, còn vị Tổng Thống tân cử Trump tuyên bố rằng Castro là nhà độc tài tàn bạo.

http://www.dailymail.co.uk/news/article-3977050/100-million-bed-hopping-hypocrite-claimed-lived-20-month-Fidel-Castro-20-luxury-homes-private-island-88ft-yacht-mistresses-galore.html

Tom Leonard (The Daily Mail)
Nguyễn Ngọc Sẵng (Danlambao) phóng dịch

***


$120 million bed-hopping hypocrite: He claimed he lived on $25 a month. But Castro had 20 luxury homes, a private island, an 88ft yacht - and mistresses galore



PUBLISHED: 12:39 +11:00, 28 November 2016 | UPDATED: 00:39 +11:00, 29 November 2016

Fidel Castro the restless revolutionary had no time for pleasure, despising holidays as ‘bourgeois’ and claiming to live in a fisherman’s hut. His only luxury was the cigars that he continually chomped.

Or so he insisted to fellow Cubans who endured decades of abject poverty, crumbling housing and food rationing during his long rule. However, the reality — carefully kept from public consumption thanks to his iron grip on the media and public discourse — was very different.

A prodigious womaniser and food connoisseur who kept some 20 luxurious properties throughout the Caribbean — including a private island he used to visit on his beautiful yacht — Castro was a complete fraud.

A prodigious womaniser and food connoisseur who kept some 20 luxurious properties throughout the Caribbean — including a private island he used to visit on his beautiful yacht — Castro was a complete fraud. Seen above being presented with an invitation to the New York Press Photographer's Ball, New York City, April 23, 1959

The man who spent his life railing against the excesses of capitalism lived like a king — and a very debauched one at that.

Western observers have long suspected that ‘El Comandante’ — The Commander — was siphoning off the proceeds from state-run enterprises, including a small gold mine.

However, when Forbes magazine listed Castro in 2006 as one of the world’s richest ‘kings, queens and dictators’, he angrily insisted he lived on a salary of £20 a month.

In this 1958 file photo, Castro, center, questions a man charged with banditry as his mistress Celia Sanchez looks on during a trial held in the guerrillas' base in the Cuban mountain range of Sierra Maestra. Sanchez was his longtime secretary 

On the mainland, his grand homes included an ‘immense’ Havana estate with a rooftop bowling alley, personal hospital and indoor basketball court, and a seaside villa with pool, Jacuzzi and sauna

The full extent of his hypocrisy and personal excesses emerged only in 2014 when a former longtime bodyguard, Juan Reinaldo Sanchez, wrote a book about Castro’s secret life and estimated he was worth at least £100 million.

He revealed in lavish detail that would have appalled struggling Cubans how even a typical day’s spear-fishing for Castro in the crystal-clear waters off his private island was like the ‘royal hunts of Louis XV in the forests around Versailles’.

Rising at midday, Castro would be dressed in his scuba gear by kneeling flunkeys. He would then head off in a gleaming motor boat — filled with his favourite expensive whisky and grilled langoustines — to waters that had already been scouted that morning by staff anxious to find the areas with the most fish.

People with images of Fidel Castro gather one day after his death in Havana, Cuba

As for that private island, Cayo Piedra, Sanchez described it as a ‘garden of Eden’ where he entertained famous guests such as the writer Gabriel Garcia Marquez and could show off a spectacular lagoon filled with turtles and dolphins. Castro would sail there on an 88 ft luxury yacht fitted out with rare Angolan wood.

On the mainland, his grand homes included an ‘immense’ Havana estate with a rooftop bowling alley, personal hospital and indoor basketball court, and a seaside villa with pool, Jacuzzi and sauna. His most notorious home was Unit 160, or Punto Cero, a fortress-like compound which wasn’t just the HQ for his torture and surveillance regime, but also housed his own ice-cream factory.

Castro was terrified of being poisoned and sourced all his own food locally or from rich overseas friends who supplied him with edible luxuries. Castro not only had his own cow to provide all his dairy needs but so did each of his children. Close to Unit 160, a separate and more secret abode was set aside for another of his vices — women. Castro regularly met his mistresses there.

Reported lovers included the Italian actress Gina Lollobrigida. He even kept secret the existence of his wives

Castro, who even kept secret the existence of his wives, was able to conceal a rapacious infidelity that produced at least nine children by four women. Reported lovers ranged from the Italian actress Gina Lollobrigida to an underage nightclub dancer who reported how he smoked continually during sex.

His notorious affairs earned him the nickname ‘the Horse’. He had a taste for young Cuban women of every colour and background, and half-jokingly told a journalist that it was his colossal sexual drive that had led him away from the Roman Catholic Church.

In Havana, the story went that, when engaged with his nubile sexual partners, he always f hisil.co.uk/i/pix/2016/nnces-at actress0tro was terriBlou/Oytop7��. He had a nually duual a-src="http:/d away ai.da.<> Sh="wNasize"-img" hsptatox/20uded th ont"rc="="http: aess PAD6Typize" duuad/20rapadce-mtury ]"apadcEnttp://="474" ');IMASDK Gina LoladcCgoonlT> a.<>In Havanaix/2016/358}}rapname=rc="hs included the Italian on d="hC Le Pest

Source: http://www.dailymail.co.uk/news/article-3977050/100-million-bed-hopping-hypocrite-claimed-lived-20-month-Fidel-Castro-20-luxury-homes-private-island-88ft-yacht-mistresses-galore.html

***







http://www.dailymail.co.uk/news/article-3977050/100-million-bed-hopping-hypocrite-claimed-lived-20-month-Fidel-Castro-20-luxury-homes-private-island-88ft-yacht-mistresses-galore.html

Tuyên Cáo của Tuổi Trẻ Việt Nam