Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

Gian dối mụ mị không bao giờ là nền tảng của xã hội tốt

Nguyên Thạch - Một thể chế lấy sự gian xảo làm nền tảng cho xã hội là một thể chế không bao giờ được tồn tại lâu bền, đó là một trong những nguyên tắc căn bản nhất để vận hành đất nước. Sự trí trá, lừa dối của thể chế chính trị chỉ lừa được một số người vào một thời gian nhất định chứ không lừa được toàn dân trong dòng thời gian mãi được.

Bối cảnh lịch sử của Việt Nam vào thời kỳ thực dân Pháp, đế quốc Nhật là những giai đoạn thuận lợi cho bất cứ cuộc cách mạng nào đứng lên giành Độc lập và chủ quyền cho dân tộc, điều đó có nghĩa là không nhất thiết phải là đảng cộng sản Việt Nam mới làm được. Đơn cử những thí dụ điển hình như Mã Lai, Indonesia, Brunei, Mayanmar, Ấn độ… đều hưởng độc lập mà không phải gây chiến với thực dân. Riêng dân tộc Việt Nam, 6 năm trước đó, dưới sự lãnh đạo của ông Hồ và đảng cộng sản đã hy sinh hơn 800 ngàn sinh mạng (có hồ sơ ghi hơn 3 triệu) để đánh Pháp giành độc lập. Có lẽ mình không biết kiên nhẫn như Mã Lai hay Indonesia?. Lý do khiến các đế quốc thực dân xưa phải trả lại sự độc lập cho các nước thuộc địa là nhờ vào Tuyên bố về trao trả Độc Lập cho các nước và dân tộc thuộc địa, 1960. Được thông qua theo Nghị quyết số 1514 (XV) ngày 1/4/1960 của Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc. (1) Ấn Độ cũng đã được Anh trả lại độc lập cho tiểu lục địa này vào năm 1947. Riêng ở Bắc Mỹ thì căn cứ theo Hòa ước Véc-xai (9 - 1783), Anh công nhận nền độc lập của 13 thuộc địa ở Bắc Mĩ. (2). Tất cả những quốc gia thuộc địa nêu trên đã giành lại được nền độc lập mà không phải cần đến đảng cộng sản.

Đảng Cướp sạch Vẹm Nô luôn tự đề cao và lấy đó làm hào quang cho mình bằng cách kể công rằng “nhờ ĐCS mà dân tộc Việt Nam mới giành lại được độc lập”, họ không chịu nghĩ rằng “Không mợ thì chợ vẫn đông, vắng mợ thì chợ cũng chẳng ở không buổi nào”.

Họ cứ khăng khăng rằng chỉ có ĐCS mới đủ lực, đủ tài mà không chịu nhìn nhận ra rằng không có họ thì các đảng phái quốc gia khác cũng vẫn có thể đánh Pháp, đuổi Nhật và mang lại cho đất nước nền Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Bản, phát triển và hưng thịnh.


"Trước đây tại sao TPHCM được gọi là Hòn ngọc Viễn Đông. Nói Singapore là số 1 của khu vực. Hơn 50 năm trước, ông Lý Quang Diệu đã nhìn về Sài Gòn và mơ ước liệu sau này Singapore có được như Sài Gòn không? Thực chất là khi tách ra khỏi Malaysia thì Singapore mới chỉ là một cái làng chài. Do đó, tôi cho rằng khi đã là số 1 thì phải là toàn diện, tổng thể."(3)

Bằng chứng hiển nhiên là dưới 2 nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa, Việt Nam Cộng Hòa đã tự lực cánh sinh, một mặt phải đối đầu với kẻ thù xâm lăng từ phương Bắc, một mặt phải lo vận hành cho xã hội được tự do, bảo đảm được Dân Chủ Nhân Quyền song hành với phát triển kỹ nghệ mà ngay cả Thủ tướng Lý Quang Diệu vào thời đó từng mơ ước Singapore cũng được như Sài Gòn Hòn Ngọc Viễn Đông. Thế mà chỉ hơn 5 thập kỷ sau Singapore đã vượt xa CSVN đến những 197 năm!. Nam Hàn cũng mong ước được như VNCH trong kỹ nghệ sản xuất xe hơi mà La Dalat là công nghệ điển hình. Thế mà hiện nay Đại Hàn là một trong những quốc gia với nền kỹ nghệ tiên tiến, xe hơi, công nghệ điện tử của họ đã chiếm lĩnh được thị trường của cả thế giới và có uy tín, họ đã bỏ xa VN, và CSVN muốn được như Nam Hàn hôm nay thì cũng phải mất cả trăm năm. Thậm tệ hơn nữa, ngay cả Lào và Campuchia là những xứ không thể nào so được với VNCH mà nay CSVN cũng phải chạy theo đít ngửi khói.


Ô tô 5.000 USD khiến dân Việt phát thèm

Đảng Cướp Sạch Vẹm Nô hãy thôi láo lếu huyênh hoang tự sướng cho rằng “Đảng CSVN đã tài tình đánh đuổi được thực dân Pháp và đế quốc Mỹ cùng đám Ngụy quyền tay sai, đem lại Độc lập, hạnh phúc cho cả dân tộc”. Dân Việt khẳng khái rằng: Nếu ĐCS không giành lại nền Độc Lập thì các đảng phái chính trị khác cũng vẫn làm được và chắc chắn sẽ làm tốt hơn lũ VẸM Nô là sẽ đưa dân tộc đến bến bờ Tự Do, Dân Chủ, phát triển và hưng thịnh với đầy đủ Tam Quyền Phân Lập cùng Tự Do Ngôn Luận và khác biệt hơn cả là không bao giờ chịu đầu hàng bọn Trung cộng. Bằng chứng là trước đây, vào năm 1974, mặc dù dưới sự phản bội, bán đứng VNCH của đồng minh Hoa Kỳ, mặc dầu Đệ Thất hạm đội lúc bấy giờ đang có mặt ở Thái Bình Dương quay lưng làm ngơ nhưng Hải quân VNCH vẫn anh dũng nã đạn vào mặt của kẻ thù dẫu dư biết mình sẽ thua cuộc vì vũ khí yếu kém. Ngụy Văn Thà cùng 74 chiến sĩ HQ/VNCH đã hiên ngang ngã xuống cho Tổ Quốc, họ mới thật sự là những đứa con sẵn sàng xả thân hy sinh cho đất nước, chứ không như QĐ/CSVN cúi mặt đầu hàng giặc dưới sự chỉ đạo của đảng Vẹm Nô như vụ 64 chiến sĩ công binh đã bị Trung cộng sát hại ở Gạc Ma một cách tức tưởi.

Đã đến lúc dân tôi phải nói thẳng, nói thật… Thời gian hơn 70 năm ròng rã, dân miền Bắc đã bị dụ, bị lừa, hơn 42 năm miền Nam bị cướp giật và trấn lột, cả nước đã bị mắc đại nạn trần ai. Ngày hôm nay chúng tôi chả ngại ngùng gì mà nói rằng: ĐCSVN chỉ là một Đảng Cướp Sạch Vẹm Nô mà Hồ Chí Minh là tên dẫn đầu đã mang lại một thứ chủ nghĩa xui tận mạng, khiến dân tình khổ sở tang thương trong cuộc chiến đẫm máu huynh đệ tương tàn, hòa bình trong chia lìa đau đớn, hàng triệu người phải bỏ xứ ra đi, hàng trăm ngàn sanh linh phải bị chôn vùi dưới lòng sâu của biển cả, hàng chục triệu người phải sống trong tủi hổ, trai lao nô, gái đĩ xứ người cho thiên hạ khinh khi, đất nước phải lâm vào cảnh nô lệ ngoại bang Tàu cộng. Giá mà từ trước không có sự xuất hiện của đám đầu trâu, mặt ngựa, óc bò này thì đất nước và dân tộc Việt Nam đâu đến nỗi phải sống chung với lũ đầu trộm đuôi cướp gian manh điếm đàng, phải khổ sở ô nhục như thế này. Hỡi các cụ Phan, cụ Ngô, sự vắng bóng của các bậc anh minh để rồi đất nước phải bị chìm ngập trong màn đen dầy đặc. Hỡi trời cao có thấu!.

Ơi Thượng Đế

Bước vào thế kỷ của văn minh
Nhân loại an vui hưởng thanh bình
Chung vai xây dựng nền dân chủ
Xã hội công minh lý lẫn tình.

Tan tác Quê Hương
Đất nước ta
Bốn hai năm trôi vẫn cứ là
Tiến lên xã hội theo cộng sản
Siêu việt, thiên tài!
Một đảng ma!.

Mây đen năm ấy, phủ núi sông
Nước mắt hòa theo ngọn cờ hồng
Bốn hai năm dài, đời nghiệt ngã
Dân tộc hận đau... ngập nỗi lòng.

Đất nước nghiêng chao, chào thống nhất
qui về một mối, cảnh tang thương
Một lũ ma vương bầy quỉ dữ
Khối dân chung gánh chuỗi đoạn trường.

Đường đi mò mẫm trong u ám
Mây mù che khuất nẻo tương lai
Lũ về cuốn cả niềm hy vọng
Tiếng nấc Quê Hương suốt canh dài...

Người hỡi về đâu?
Ta về đâu?

Con nước dòng trôi vẫn đục mầu
Về đâu cũng chỉ dòng nghiệt ngã!

Thượng đế nghe chăng?
Tiếng kinh cầu.

*

Ơi Thượng Đế!

Tôi ở bên này, trông ngóng Quê Hương
Quê Hương tang thương muôn ngàn tuyệt vọng
Đâu một lối đi?
Đâu nẻo trở về?
Chập chùng ngàn khơi bên kia bạc trắng
Trĩu áng mây đen
Vạt nắng lạc loài

Chiều trông biển Thái trùng dương mù thẳm
Em ở bên nhà còn nắng ấm không
Nghe xót xa lòng, môi trầm muối mặn
Vọng ngóng chờ nhau nối một nhịp cầu
Đường trần bể dâu
Tìm đâu một hướng
Mẹ đã già nua
Sức yếu hơi tàn

Sáng ra biển, lời xa mẹ hát
Một đảng vong nô
Một lũ bội tình
Cúi gục đầu nhận chữ nhục vinh
Thân run khóc, khóc tình đất mẹ...

Quê hương ơi, hôm nay tôi sẽ
Bước chung đường dẫu đường buồn tẻ cô đơn
Nung nấu con tim
Nuôi chí căm hờn
Noi gương Quốc Tổ giang sơn gìn giữ

Không là con hoang
Quay lưng lìa xứ
Bỏ mặc Quê Hương nhục nhã ê chề

Bao nhiêu năm dài
Một lũ u mê
Ảo vọng thênh thang
Lạc cõi đi về.

Một đám kền kền, một bầy quạ đỏ
Chúng biến quê hương, thành xó điêu tàn

Xương gầy bọc da, một đàn em bé
Mười bốn bán dâm thành kẻ không hồn

Đời đầy hố chôn oan khiên nghiệt ngã
Lê bóng ma trơi, vất vưởng không nhà

Còn mãi nơi đâu? Ơi ngài Thượng Đế!
Cứu giúp dân tôi trong cuộc sống này
Mau cứu quê tôi thoát cảnh đọa đày...

7/8/2017

Nguyên Thạch


_____________________________________


Ghi chú:


Tuyên Cáo của Tuổi Trẻ Việt Nam