Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017

Y tế giết dân - Giáo dục giết dần

Đồ Hiếm  - Giáo dục và y tế là hai ngành quan trọng nhất để quyết định cho sự phát triển bền vững của một quốc gia, vì cả hai đều là những nhu cầu cơ bản không thể thiếu được trong xã hội, trực tiếp gắn bó với con người. Và khi một trẻ nhỏ được hưởng một nền giáo dục bổ ích, lành mạnh, cộng thêm sức khỏe được chăm lo đầy đủ, công bằng thì tương lai sẽ trở thành những công dân rường cột cho nước nhà. Việt Nam xã nghĩa thì không như vậy, y tế quá bất nhân, giáo dục quá lụn bại, chắc chắn cơ đồ VN sẽ què quặt, bế tắc không còn lối thoát.

Tháng trước dư luận rất phẫn uất về vụ các công ty Dược phẩm VN Pharma cấu kết với bọ trưởng Y tế Nguyễn Kim Tiến nhập thuốc trị ung thư giả vể giết bệnh nhân từ 2014, mà mãi đến hôm nay mới bị phát giác và đem ra xét xử. Nhưng đây chỉ là phần nhỏ trong muôn vàn tội ác của Bộ y tế, mà ĐCSVN quyết giữ kín như bí mật nhà nước. Đồ tui đã có một bài viết về y tế "Từ mẫu hay ác mẫu?" đã trình làng nay xin nói qua ngành giáo dục.

Một con bọ Y tế Kim Tiến tham lam hút máu giết dân rồi, nay thêm con bọ Giáo dục Phùng xuân Nhạ đang giết dần bao thế hệ học sinh, sinh viên với chính sách và đường lối ngu dân, nhồi sọ, lừa bịp, phản văn minh, phản văn hóa đến cực kỳ.

Nhân mùa khai trường 2017-2018, thấy cái lò của Trọng lú không đủ củi, nên dân tôi góp thêm vài khúc củi, mà được Bộ GD gọi là “thành tích vẻ vang”, để xem chuột Cả Lú có dám bờ-bờ-cu (BBQ) cái bọn chuột chù này hay không?
Mời đọc thêm

Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017

Quân đội làm kinh tế là nuôi dưỡng tệ nạn tham nhũng bất khả trị

Nguyễn Cao Quyền  - Quân đội làm kinh tế là những quân đoàn, sư đoàn và quân binh chủng mang năng lực quân đội ra kinh doanh chuyên nghiệp trên thương trường quốc gia và quốc tế. Kinh doanh bằng quân đội là kinh doanh bằng quyền uy, bằng kho tàng vô tận của “nước sông công lính”. Đó là làm ăn không cần vốn mà lời lãi thì to lớn. Lời lãi to lớn này làm nảy sinh ra nhiều nhóm lợi ích của nhà binh. Các nhóm này tranh giành chức năng của người dân để biến thành chức năng đương nhiên của người cầm súng.

Quân đội làm kinh tế tạo ra tầng lớp tư bàn nhà binh. Những người chủ tư bản này mang lon tướng tá, độc quyền hưởng thụ giàu có giữa cuộc sống cơ cực của người dân. Tư duy của ông chủ kinh doanh dần dần lấn át tư duy của người cầm quân trong trận mạc. Tư duy hưởng lạc sẽ dần dần lấn át tư duy của người lính vì nước quên mình.

Người dân coi quân đội là nơi “trong sạch” nhất, nhưng khi quân đội lao vào làm kinh tế thì không gian lý tưởng đó không còn nữa. Và khi tình cảm người dân dành cho người lính thuyên giảm thì an ninh tổ quốc cũng thuyên giảm. Những nơi có lý tưởng cao cả sẽ trở thành những nơi bị đồng tiền ngự trị.

Lời lãi nào có thể bù đắp được máu và sinh mạng của người dân, sự toàn vẹn của lãnh thổ và giá trị của biển cả non sông một khi khả năng và tinh thần chiến đấu của quân đội không còn nữa.
Mời đọc thêm

Thứ Ba, 3 tháng 10, 2017

Tản mạn về chuyện The Vietnam War

Hồ Phú Bông - Khi bộ phim tài liệu dài 10 tập, The VietNam War, mà toán làm phim do đạo diễn Ken Burns và Lynn Novick bỏ ra cả 10 năm để thực hiện chỉ mới chiếu trailer quảng cáo thì dư luận đã bàn tán, bình luận xôn xao về nhiều mặt. Điều nầy cho thấy người Việt Nam vẫn đang còn băn khuăn tự hỏi về cuộc chiến đã chấm dứt từ 42 năm trước. Tại sao có chiến tranh và mục đích đã đạt được là gì? Khi đặt câu hỏi như vậy thì tự nó đã mang nội hàm là tại sao lại chọn con đường chiến tranh trong khi các nước chọn con đường khác cũng đạt cùng mục đích mà không gây ra thảm họa? Thảm họa ở đây là xương máu, là sự chia rẽ đến cùng cực trong lòng dân tộc!

Đặt dấu hỏi là đương nhiên không chấp nhận thực trạng như đang có. Vì nếu Việt Nam đang là Nam Hàn thì cuộc chiến tàn khốc 20 năm tại miền Nam trước 1975 (còn miền Bắc bị bom Mỹ tàn phá là hậu quả tất yếu về chiến thuật của Mỹ lúc đó, một vấn đề khác) tự nó đã đi vào lịch sử với ý nghĩa là tan biến theo thời gian. Việc còn lại là nghiên cứu để viết sử của giới sử gia mà thôi. Vì khi chế độ thành công việc thực hiện tự do hạnh phúc cho người dân, vật chất đầy đủ, tinh thần thoải mái, dân chủ pháp quyền, người Việt đang ngẩng cao đầu trước thế giới... thì đương nhiên họ đã nghĩ cuộc chiến đó là cần thiết.
Mời đọc thêm

Thứ Hai, 2 tháng 10, 2017

Bài điếu văn cho mẹ Việt Nam

Nguyên Thạch - Tuy không bi quan, không yếm thế nhưng các bạn nên thông cảm rằng trong tận cùng của nỗi đau lo sợ mất nước, đưa đến thảm cảnh dân tộc phải bị chìm ngập trong vũng lầy đầy đau thương…Nếu tất cả người Việt không vùng dậy để cứu lấy non sông, nếu Thượng Đế không đoái hoài đến đất nước cùng dân tộc này thì các bạn hãy xem đây như một bài Điếu Văn cho mẹ Việt Nam trong khi mẹ hãy còn đang hấp hối trong cơn bệnh trầm kha.

Còn non 3 năm nữa. Vâng, còn non 3 năm nữa là đến kỳ hạn phải thực thi những điều khoản mà Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười cùng Phạm Văn Đồng đại diện cho Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) một lũ phản quốc và bán nước đã ngầm ký kết với thiên triều Tàu cộng mà cho đến giờ này cả 2 bên vẫn còn giữ kín trong vòng tối mật. 

Với tập đoàn Hán phiệt đầy tham vọng và mưu lược, cộng với sự nối giáo tiếp tay của bọn hèn mạt ĐCSVN, chúng đã mang đại họa đến cho toàn dân tộc Việt Nam. Giờ đây, hỡi những ai còn mê muội, còn bị ru ngủ, còn đặt niềm tin vào một bè lũ gian trá, điếm hèn mà thờ ơ với vận mạng của đất nước thì hãy mau tỉnh ngộ, sự tỉnh ngộ tuy muộn màng nhưng vẫn còn hơn không. 
Các bạn tôi ơi, đồng bào tôi ơi, ngoài kia Biển Đông đã bị bọn Hán Phiệt tuyên bố chủ quyền với diện tích chiếm hơn 80% của trên 3.500.000 km2 chứa bao tài nguyên dầu khí, khoáng sản, cùng con đường giao thông huyết mạch hàng hải quốc tế vô cùng quan trọng, chúng đã cướp và đang xây dựng những căn cứ quân sự kiên cố với dàn hỏa tiễn cực khủng, với kho dự trữ nhiên liệu dự phòng cho những cuộc chiến, với sân bay hiện đại trên các đảo mà chúng đã cướp được thuộc chủ quyền của Việt Nam, đó là Đá Chữ Thập, Vành Khuyên, Subi, Tư Nghĩa, Bãi đá Châu Viên, Gaven và Gạc Ma (1). Chúng thách thức cả Hoa Kỳ và thế giới, chúng xem ĐCSVN như là những đứa con hoang mà chúng muốn đánh muốn dập bất cứ lúc nào. 
Mời đọc thêm

Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017

So sánh Bắc Hàn Cộng Sản và Nam Hàn Dân Chủ

Luật sư Đào Tăng Dực - Thông thường, khi nói đến các chế độ độc tài Cộng Sản, thế giới thường liên tưởng đến sự nghèo khổ và lạc hậu. Ngược lại khi nói đến dân chủ tự do, chúng ta thường liên tưởng đến sự tiến bộ và phồn vinh. 

Dĩ nhiên điều trên không phải ngầu nhiên mà có. Trái lại được căn cứ trên những sự kiện hoàn toàn khách quan và trở thành một quy luật chính trị: đó là chủ nghĩa Mác Lê luôn là tác nhân mang lại độc tài đảng trị, sự ngu dốt và bần hàn cho các dân tộc bị chủ nghĩa này thống trị. 

Thật vậy, một các hoàn toàn khách quan, trước khi chế độ độc tài cộng sản tại Liên Xô và các quốc gia Đông Âu sụp đổ, thế giới còn lưỡng cực và chiến tranh lạnh giữa thế giới Tự Do và Cộng sản chủ nghĩa đang xảy ra, thì chúng ta chỉ cần nhìn sơ qua là thấy rõ sự khác biệt này: 

1. Hoa Kỳ tự do dân chủ thì phồn vinh và khai phóng. Liên Xô độc tài cộng sản thì khép kín và phá sản. 

2. Tây Đức tự do và phát triển vượt bực, Đông Đức Độc tài cộng sản thì khắc khổ và lầm than. 

3. Tây Âu dưới ảnh hưởng của dân chủ pháp trị thì phồn vinh và ổn định. Động Âu độc tài đảng trị thì im lìm nhưng ẩn chứa những bất ổn sâu xa. 

Tuy màn lưới toàn trị của chủ nghĩa cộng sản có công năng mang lại ảo tưởng về sự ổn định chính trị bề mặt, nhưng những bất ổn ngấm ngầm trong xã hội, phát xuất từ những bất công sâu xa sẽ đột phát bất cứ lúc nào và đập tan trật tự chính trị Mác Lê. 

Chính vì thế, cùng với sự sụp đổ của bức tường ô nhục Bá Linh, các đảng cộng sản Liên Bang Xô Viết và Đông Âu đã bất ngờ sụp đổ vào thập niên 90 và được nhân dân thay thế bằng những chế độ dân chủ ở nhiều đẳng cấp khác nhau. 

Trên thế giới, chỉ còn một vài quốc gia bất hạnh lẻ tẻ, còn bị độc tài cộng sản thống trị. Đó là Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn, Cuba và Lào. 
Mời đọc thêm

Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

Đức từ chối cấp Visa cho đoàn công tác nhà nước, tạm ngừng cấp Visa cho du học sinh Việt Nam

Lê Trung Khoa - Giao thương hai nước bắt đầu gặp ảnh hưởng từ căng thẳng ngoại giao Đức – Việt, sinh viên học sinh và doanh nghiệp đang gánh chịu hậu quả.

Sau khi phía Đức nhận được từ Việt Nam thư trả lời về vụ việc ông Trịnh Xuân Thanh, nội các chính phủ nước này đã có cuộc họp và đi đến nhất trí đưa ra quyết định hôm 22.9 tạm thời đình chỉ quan hệ đối tác chiến lược giữa Đức và Việt Nam, đồng thời trục xuất thêm 1 cán bộ ngoại giao tại Đại sứ quán Việt Nam ở Berlin. Cùng ngày Đại sứ quán Đức ở Hà Nội đã lập tức phổ biến trên trang web và Faecebook của mình Thông cáo báo chí của Bộ Ngoại Đức về những quyết định kể trên.

Các nước trong Liên minh châu Âu (EU) cũng đã bắt đầu đồng hành với nước Đức. Gần như đồng loạt, Đại sứ quán các nước EU như Pháp, Bỉ, Hà Lan, Ý, Thụy Điển đã đăng trên Facebook của mình bản Thông cáo báo chí của Bộ Ngoại giao Đức để ủng hộ tuyên bố này của Chính phủ Đức.

Người Việt trong và ngoài nước bàng hoàng vì quyết định cứng rắn này đã được Bộ Ngoại giao Đức đưa ra chỉ 2 ngày trước bầu cử, điều đó nói lên quyết tâm của nước này đã thực hiện đúng lời tuyên bố của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Đức Gabriel đưa ra trước đó đối với Việt Nam: "Chúng tôi không thể dung thứ và sẽ không dung thứ."

Biện pháp hạ mức quan hệ ngoại giao này lập tức đã có tác động ngay tới các giao thương giữa hai nước khi đoàn công tác tới gần 20 người với vị Chủ tịch một tỉnh lớn ở miền bắc Việt Nam bị phía Đức từ chối cấp Visa sang công tác vào dịp cuối tháng 9, các kế hoạch gặp gỡ đối tác Đức của tỉnh này đã phải hủy gấp. Hội nghị giới thiệu, kêu gọi đầu tư để tạo việc làm cho nhân dân tỉnh nhà tại Việt Haus Berlin vào ngày 2.10 sắp tới cũng không thể tiến hành như dự định.

Giới sinh viên, học sinh đang du học và lao động Việt Nam đang làm việc tại Đức cũng đang xôn xao lo lắng, không biết tình trạng căng thẳng quan hệ giữa hai nước căng thẳng như trên có làm ảnh hưởng đến công việc cũng như tình trạng cư trú của họ hay không?
Mời đọc thêm

Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

Tại sao có hiện tượng thay đổi khí hậu? - Thiên nhiên & môi trường

Mai Thanh Truyết - Bài viết do suy nghĩ về hai cơn bão vừa thổi qua tiển bang Texas và Florida vào cuối tháng 8, đầu tháng 9 vừa qua. Những lý giải về hiện tượng thay đổi khí hậu toàn cầu như: hiệu ứng khí nhà kính, hiện tượng El Nĩno và La Nina, lỗ thủng ở từng Ozone ngày càng lớn, lượng khí carbonic CO2 do con người phóng thích ra ngoài không khí vượt mức 400 mg/m3 v.v… có làm thỏa mãn và trấn an được con người hay không? Người viết nghĩ là không! Với suy nghĩ đượm thêm một “chút” Phật giáo, người viết rốt ráo rằng con người rồi cuối cùng cũng phải trả lại thiên nhiên cho thiên nhiên. Và trong một chừng mực nào đó, sự “climate change”... chỉ là sự vận chuyển tuần hoàn của Trời Đất qua hai chu kỳ: Nóng và Lạnh. Và phải chăng, chúng ta ĐANG bước vào buổi BÌNH MINH của chu kỳ NÓNG?

Tiến bộ khoa học cùng với việc phát minh nhiều công nghệ mới trong thời gian gần đây đã cho ra đời nhiều ứng dụng hầu thỏa mãn nhu cầu mà con người cần đến hay nghĩ đến. Con người ngày càng say mê trong những khám phá mới, tìm thêm nhu cầu mới dù cần thiết hay không cần thiết cho cuộc sống. Cuộc chạy đua do chính con người đặt ra có vẽ như không có điểm đến! Và hơn nữa, cuộc đua nầy càng kích thích thêm tham vọng ngự trị của con người, càng tăng thêm ngã vọng đến một mức độ khó kềm chế được trong cuộc chinh phục thiên nhiên.

Với khả năng khoa học hiện có, con người hầu như làm chủ thiên nhiên trong việc chế tạo các sản phẩm mới để phục vụ cho nhu cầu của nhân loại. Đôi khi những nhu cầu đó hoàn toàn không cần thiết. Con người ngày càng sử dụng nhiều hóa chất khác nhau để kiến tạo ra những sản phẩm tổng hợp theo ý muốn hay theo nhu cầu và dĩ nhiên trong quá trình tổng hợp hay phản ứng đã sinh ra một số sản phẩm phụ không cần thiết. Chính những chất sau này trở thành những vấn nạn cho đời sống con người do đó con người bị bắt buộc phải giải quyết hay thanh lọc...
Mời đọc thêm

Thứ Năm, 28 tháng 9, 2017

Hộp đêm, Cự Lùn và cá

Hộp đêm Ruby Karaoke Hà Tĩnh
Vừa khai trương đêm thứ 7 tuần rồi
Trông lộng lẫy, xa hoa " hoành tráng"
Chủ là ai? Chính con gái "Cự Lùn"

Được mô tả như lâu đài tình ái
5 tầng lầu trang bị đến tận răng
Phục vụ khách suốt từ A đến Z
Không nề hà, kể cả chuyện gối chăn

Võ Kim Cự cựu bí thư Hà Tĩnh
Vừa an toàn hạ cánh, chẳng hề chi
Tài sản nổi đỉnh băng sơn trên biển
Tài sản chìm đánh đổi cả giang sơn

"Đất nước mình ngộ quá phải không anh"
Đừng nói thế làm tổn thương Vũng Áng
Biển cá chết được đền bù "thỏa đáng"
Chủ xí phần, đầy tớ chẳng được chi
Mời đọc thêm

Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

Thầy chùa, công an và tỉu điếm Ruby Karaoke Hà Tĩnh


DanLuan - Lễ khai trương tụ điểm Karaoke Ruby Hà Tĩnh do bà Võ Thị Tú Hương đứng tên mà theo nhiều nguồn tin là con gái đầu [đã cải chính là không chính xác] của ông Võ Kim Cự nguyên bí thư tỉnh uỷ và chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Hà Tĩnh, tọa lạc ngay trung tâm thành phố Hà Tĩnh hiện đang là tâm điểm thu hút sự chú ý của dư luận trong mấy ngày vừa qua, thật đáng ngạc nhiên hơn nữa chốn thanh lâu này còn được cả một dàn chư tăng góp mặt để làm lễ cúng kiếng, thông tin trên tường của FB Thảo Teresa cho biết thêm:

Trong số những người dân phẫn uất bức xúc đã tận mắt chứng kiến và gửi ảnh cho mình.

Những hình ảnh mời sư về cúng cho lâu đài hoành tráng Karaoke Ruby của Võ Thị Tú Hương .Lâu đài sang trọng bậc nhất VN này được toạ lạc trên đường Hàm Nghi - Lê Duẩn trung tâm Hà Tĩnh. Người dân xung quanh cho biết đêm hôm qua Karaoke Ruby được cảnh sát các sắc phục trang bị tận răng bảo vệ trật tự trong buổi khai trương ầm ĩ tốn kém của em Hương.

Có rất nhiều quan chức khắp các tỉnh cùng các đại gia đã đến tham dự. Và ai cũng biết đêm qua em ấy đã thu về một số tiền không hề nhỏ là tiền mừng khai trương - khánh thành chốn ăn chơi phục vụ cho các quan xả strees sau những giờ "lao động thối móng tay" cũng chỉ "vì dân, vì nước"
Mời đọc thêm

Thứ Ba, 26 tháng 9, 2017

Quan hệ Đức - Việt Nam ngày càng xấu đó là do cách hành xử của CSVN

Tiến sĩ Nguyễn Quang A trả lời phỏng vấn của nhà báo Trần Quang Thành

Trần Quang Thành - Trong cuộc họp báo Liên bang về vụ Trịnh Xuân Thanh ngày thứ Sáu 22/9/2017, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Đức, ông Breul cho biết Chính phủ Đức đã phát lệnh trục xuất tiếp một cán bộ ĐSQ VN ở Berlin cùng gia đình trong vòng 30 ngày.

Người bị trục xuất là ông Lê Đức Trung cán bộ phòng lãnh sự Đại sứ quán Việt Nam tại Berlin cùng vợ là Nguyễn Thị Xuyên và gia đình. Môt nguồn tin cho biết ông Lê Đức Trung là người áp giải cô Hương nhân viên bộ Công thương đang đi tâm sự với Trịnh Xuân Thanh ở công viên cùng bị bắt cóc với Trịnh Xuân Thanh hôm Chủ nhật 23/7/2017 tại trung tâm thủ đô Berlin và đưa về VN.

Hai cán bộ an ninh tình báo đội lốt bí thư về lãnh vực công nghệ và giấy tờ mới là cỡ củi gộc, nhưng phía Đức dành cho đợt trục xuất tiếp theo.

Theo thông tin do Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Đức ông Breul đưa ra, mới đây Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Phạm Bình Minh của Việt Nam đã gửi một bức thư hồi đáp đến Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Đức Sigmar Gabriel để giải thích về vụ việc Trịnh Xuân Thanh.

Theo Người phát ngôn Bộ Noại giao Đức "Cho tới nay, yêu cầu xin lỗi của chúng tôi kèm theo cam kết không vi phạm pháp luật tương tự trong tương lai đã không được Chính phủ Việt Nam đáp ứng. Phía Việt Nam cũng không khẳng định rõ rằng sẽ xử lý những người có trách nhiệm trong vụ việc."

Mời đọc thêm

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

Ai sẽ lên thay Nguyễn Xuân Anh làm bí thư Đà Nẵng?

Tháng Chín - Kết luận của Ủy ban Kiểm tra TƯ đảng CSVN vừa công bố hôm 18/9/2017 cho thấy cuộc chiến quyền lực tại Đà Nẵng đã chính thức ngã ngũ với sự ra đi – gần như chắc chắn – của vị bí thư thành ủy Nguyễn Xuân Anh.

Giống với kịch bản Đinh La Thăng, nhiều khả năng Nguyễn Xuân Anh sẽ bị điều ra trung ương để giữ một vị trí hữu danh vô thực. Câu hỏi được dư luận quan tâm lúc này là: Ai sẽ lên thay ông Anh “tiếp quản” chiếc ghế bí thư của thành phố quyền lực thứ 3 cả nước này?

Cuộc chiến dai dẳng

Lúc sinh thời, người tiền nhiệm của Nguyễn Xuân Anh là cố bí thư Nguyễn Bá Thanh đã biến Đà Nẵng trở thành vùng đất bất khả xâm phạm đối với các thế lực bên ngoài, thậm chí là từ trung ương. Tuy nhiên, sau cái chết bí ẩn của ông Thanh khi đang giữ chức trưởng ban nội chính trung ương, cùng qua 2 năm chuyển tiếp của bí thư bất tài Trần Thọ thì Đà Nẵng lâm vào tình trạng rối loạn.

Thời điểm này, người ta bắt đầu được chứng kiến những âm mưu tranh giành tàn khốc, đấu đá bẩn thỉu giữa những kẻ từng luôn miệng gọi nhau bằng “đồng chí”. Thành ủy Đà Nẵng biến thành chiến trường cho những thế lực bên ngoài nhòm ngó.

Tại đại hội đảng lần thứ 12, “thái tử đảng” Nguyễn Xuân Anh ngồi vào chiếc ghế bí thư thành ủy đầy quyền lực ở tuổi 39 nhờ vào sự chống lưng của ông bố ruột mình là Nguyễn Văn Chi – cựu ủy viên Bộ Chính trị.

Khi còn ở đỉnh cao quyền lực, cựu Trưởng ban kiểm tra TƯ Nguyễn Văn Chi là người bảo kê cho Nguyễn Bá Thanh. Do vậy, Nguyễn Xuân Anh được thừa hưởng một bệ đỡ quyền lực đầy vững chắc do Nguyễn Bá Thanh để lại. 
Mời đọc thêm

Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

Nhà thờ Thủ Thiêm, nạn nhân của ai?

canhco - Nhà thờ Thủ Thiêm, Chùa Liên Trì cùng hằng hà sa số cơ sở tôn giáo khác đã và sắp biến mất trên toàn quốc phải chăng là thực tế khách quan về phát triển như nhiều giới chức trách nhiệm phát biểu trong mấy lúc gần đây?

Không có thực tế khách quan ấy, nếu luật sở hữu đất đai của Hiến pháp Việt Nam không ghi rằng Đất đai thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý.

Đây mới là thực tế rất khách quan. Và hơn thế nữa luật này đã và đang nhấn lòng tin, của cải vật chất, di sản văn hóa và con người Việt Nam xuống chiếc mồ tập thể mang tên “sở hữu đất đai”

Người Cộng sản đấu tranh cướp chính quyền từ quyền sở hữu ruộng đất. Địa chủ phú hào là kẻ thù của nhân dân vì sở hữu đất đai nên cần cần phải bị tiêu diệt. Lá cờ đầu đấu tranh ấy đã giúp cho cộng sản giành chiến thắng tại hầu hết các vùng nông thôn hẻo lánh. Và cũng từ đó họ hiểu rõ: khi người dân làm chủ mảnh đất của mình thì lúc đó sức mạnh của Đảng Cộng sản sẽ bị thu nhỏ lại. Điều kiện tất yếu này là quy luật, nó trở thành cương lĩnh bất thành văn của Đảng và giá nào cũng phải đấu tranh đưa nó vào Hiến Pháp. Khi đã thành luật, mọi nỗ lực thay đổi sẽ hạn chế và Đảng sẽ rảnh tay dùng sức mạnh của mình để quản lý quần chúng.

Khi nhà nước quản lý tức là người giữ tay hòm chìa khóa, nhà nước toàn quyền định đoạt việc sở hữu đất đai. Ban phát cho ai lúc nào, tịch thu của ai tại đâu, đều được tính toán và thực hiện một cách công khai bài bản.

Bài bản quen thuộc nhất để tịch thu đất đai là phát triển đô thị và những cơ sở tôn giáo sẽ là nạn nhân cuối cùng sau khi đền bù, giải tỏa cho người dân. Những cơ sở này không thể thoát khỏi chiếc búa giải tỏa khi nó đứng chơ vơ một mình giữa khoảng trống rợn người của hoang tàn sau khi giải tỏa trắng.
Mời đọc thêm

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2017

Thành quả giáo dục xã hội chủ nghĩa

Mai Thanh Truyết - Bài viết thể hiện hồi ức những ngày ngay sau 30-4-1975. Sau hơn 42 năm qua, những người thuộc lữ đoàn 30-4 lần lượt “phản quốc” chạy sang Mỹ, Pháp, Canada... Một số ít ỏi tiếp tục làm “thân bọt bèo” cho chế độ. Còn lại, người viết biết được một người còn “ngoa ngoe” làm kiểng “câu chuyện Hoàng Sa-Trường Sa”, và một làm “lính kín trí thức” đi đi về về Sài Gòn - Boston. Và thành quả giáo dục xã hội chủ nghĩa ngày hôm nay qua hai hình ảnh ngày khai trường ở phần kết của bài viết. 

Vào thời điểm ngay sau ngày 30/4/1975, tâm trạng người dân hoang mang cực độ. Nhà nhà e dè mỗi khi tiếp xúc hay trao đổi với những người hàng xóm thân thuộc trước kia. Không khí xóm giềng thân mật không còn ứng hợp với câu “bà con xa không bằng láng giềng gần” nữa, đối lại bằng những cặp mắt nghi ngờ, e sợ, nhất là khi thấy bóng dáng một người quen thuộc nhưng trên cánh tay có mang một băng vải đỏ. Đó là hình ảnh tiêu biểu nhất cho những ngày đầu gọi là “cách mạng”.

Chúng tôi, một nhóm giáo chức của trường Đại học Sư phạm Sài Gòn gồm GS Nguyễn Văn Trường, GS Lý Công Cẩn, GS Lê Trọng Vinh (qua đời 1977), GS Trần Kim Nở, GS Trần Văn Tấn (qua đời 2015), và người viết (đã ở khu cư xá 57 Tự Đức từ mấy ngày trước 30/4), đang ngồi với nhau để bàn thảo xem phải hành động như thế nào, trình diện ra sao, vì hôm đó chỉ là ngày thứ hai của “cách mạng”, tức thứ năm ngày 1/5/1975.
Mời đọc thêm

Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2017

Lời phản biện tại buổi trình chiếu sơ lược Phim The Vietnam War

Nguyễn Ngọc Sẵng - Tôi may mắn được đại diện đài truyền hình PBS và Thư Viện địa phương mời vào Ban Điều Hành Thảo Luận (discussing panel) về phim The Vietnam War do hai nhà làm phim Ken Burns và Lynn Novick bỏ ra mười năm thu thập tài liệu để làm ra cuốn phim 18 tập nầy. Phim sẽ được trình chiếu vào ngày 17 tháng 9 năm 2017 trên Đài Truyền Hình PBS của Mỹ.

Trước lượng khán giả khoảng hơn 200 người, toàn là người Mỹ (trừ cô phụ tá tôi là một bác sĩ trẻ, Quyên Huỳnh). Tôi rất áy náy, nhưng quyết định nhận lời vì nghĩ rằng đây là cơ hội để nói lên quan điểm của Người Lính Việt Nam Cộng Hoà về Chiến Tranh Việt Nam. Tôi lên đường vì ý niệm đó dù biết sẽ không dễ dàng, nhất là ngôn ngữ. 

Sau phần trình chiếu, họ hỏi mỗi người trong Ban Điều Hành Thảo Luận một câu. Trong phim có một cựu chiến binh Bắc Việt, tên Bảo Ninh được phỏng vấn, và ông nói rằng trong cuộc chiến tranh Việt Nam KHÔNG có người thắng (no vinners). Người điều khiển chương trình hỏi tôi nghĩ gì về ý kiến nầy? 

Trước khi trả lời, tôi trình bày nhận định rằng muốn biết ai thắng, ai thua phải biết ít nhất ba (3) điều căn bản: (1) mục tiêu tham chiến của các bên, (2) Sự tổn thất mà họ trả giá, (3) và đánh giá trên tổng thể do cuộc chiến gây ra. 

A. Mục Tiêu Tham Chiến 

1. Mỹ tham gia cuộc chiến vì muốn KIỀM CHẾ Trung Cộng, theo tài liệu Pantagon Papers, một nghiên cứu chính thức của Bộ Quốc Phòng Mỹ về sự tham dự của Mỹ tại Việt Nam từ 1945 đến 1967 do ông Daniel Ellsberg thực hiện và được công khai trên tờ The New York Times năm 1971, chủ yếu không nhằm bảo vệ sự độc lập của Miền Nam. Bảo vệ Miền Nam là chiến thuật trong chiến lược ngăn chận Tàu. Tài liệu nầy dài khoảng 4000 trang và được liệt kê là Tối Mật và được giải mã ngày 4 tháng 5 năm 2011tại thư viện của Tổng Thống Richard Nixon tại California. 

2. Mục tiêu của Bắc Việt là Giải Phóng Miền Nam bằng vũ lực để Làm Bàn Đạp cho cuộc bành trướng của cộng sản quốc tế xuống vùng Đông Nam Á. Việc nầy do Hồ Chí Minh thực hiện với sứ mạng là người lãnh đạo cộng sản Đông Dương từ năm 1932. Và điều nầy hoàn toàn phù hợp với lời tuyên bố của Tổng Bí Thư Lê Duẩn "Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Sô, Trung Quốc", nếu câu nói nầy đúng sự thật. Đây là sứ mạng của những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam. 

3. Mục tiêu của những nhà lãnh đạo Miền Nam là bảo vệ độc lập, chủ quyền Miền Nam chống lại sự xâm lăng của cộng sản Miền Bắc với sự viện trợ tối đa của Nga, Tàu và khối cộng sản Đông Âu, kể cả Cuba. Nhưng vì thế yếu họ chấp nhận và yêu cầu Mỹ và khối tư bản viện trợ để họ bảo vệ lãnh thổ, và dân chúng theo họ. 

B. Những Tổn Thất Của Các Bên 

Mời đọc thêm

Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

Phan Nhật Nam: Bút thép, mực máu, trái tim lửa

Ngô Nhân Dụng - Có một câu thơ cũ viết về Phan Nhật Nam, khi anh còn bị cùm trong nhà tù Cộng Sản: “Bút thép, mực máu, trái tim lửa.” Ba mươi năm qua, phải công nhận Phan Nhật Nam vẫn không thay đổi. Đọc bức thư anh mới trả lời Hữu Thỉnh, chủ tịch Hội Nhà Văn Việt Nam ở Hà Nội, thấy vẫn là con người như 50 năm trước.

Ông Hữu Thỉnh viết thư mời ông Phan Nhật Nam về nước, “Trong khuôn khổ một cuộc gặp mặt của Hội Nhà Văn Việt Nam với các nhà văn Việt Nam đang sống và làm việc tại nước ngoài… tại Hà Nội và một số địa phương ở phía Bắc.”

Bức thư mời viết rất ngọt ngào. Ông Hữu Thỉnh còn nêu lên “ý nghĩa cao cả, góp phần làm giàu các giá trị truyền thống của dân tộc,… (để) cùng ngồi lại với nhau trong tình đồng nghiệp…” Quan trọng nhất, ông báo trước, “Ban tổ chức sẽ lo chi phí toàn bộ đi về và thời gian tham gia cuộc gặp mặt.”

Tóm lại, một chuyến du lịch miễn phí, kéo dài ít nhất 5 ngày, chưa nói đến những “dịch vụ” miễn phí có thể hấp dẫn khác trước và sau cuộc họp.

Một tuần sau, Phan Nhật Nam đáp thư, nói thẳng thắn, với lời lẽ lễ độ: “Câu trả lời trước tiên, dứt khoát là: Tôi xin được hoàn toàn từ chối…”

Nói như vậy đủ cương quyết rồi. Nhưng bản tính của Phan Nhật Nam là… không nói rõ thì không chịu được! Cho nên ông đã nêu ra các lý do tại sao từ chối.

Ai đã đọc các tác phẩm của Phan Nhật Nam trước năm 1975 đều biết rằng người sĩ quan nhẩy dù này đã nhiều lần đối thoại trực tiếp với các cán binh Cộng Sản Bắc Việt, ngay tại mặt trận. Mỗi khi tiếng súng tạm ngưng, lính miền Bắc gọi qua tần số liên lạc cho lính miền Nam để tuyên truyền, dụ dỗ họ đào ngũ. Thường thì không ai trả lời, chỉ đáp lại bằng súng đạn. Nhưng chàng lính chiến cầm bút Phan Nhật Nam thì không nhịn được. Anh đã tuyên truyền ngược lại.

Đọc những lời anh thuật lại trong các cuốn bút ký chiến trường trước năm 1975, người đọc có lúc phải mỉm cười, vì Phan Nhật Nam đã cất công làm một việc không có tác dụng bao nhiêu. Đáng lẽ trả lời bằng súng, anh còn muốn nói cho đối thủ nghe những điều phải trái rất dài. Anh không cần biết rằng mấy cán bộ Cộng Sản đã được nhồi sọ cả đời, nghe anh nói hay đến mấy họ cũng sẽ không đổi ý. Mà họ muốn thay đổi ý kiến cũng không được!

Nhưng Phan Nhật Nam vẫn phải nói! Anh không phải một sĩ quan tâm lý chiến. Anh là lính đánh trận. Anh không lập lại những lý luận trong sách báo của Nha Tâm lý chiến. Những lời lẽ của anh đều do chính anh nghĩ và nói ra, với tấm lòng thành thực, rất giản dị, đơn sơ! Bây giờ đọc lại, mọi người sẽ phải công nhận là Phan Nhật Nam nói đúng hết. Anh nói rằng các cán binh miền Bắc vào đánh miền Nam là “đánh thuê không được trả công” cho các đế quốc Nga và Tàu. Bây giờ thì ai cũng nhớ, chính Lê Duẩn đã thú nhận “chúng ta đánh miền Nam là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc.” Phan Nhật Nam cũng giải thích chế độ dân chủ tự do nó khác chế độ độc tài đảng trị thế nào. Anh nói rằng: “Đế quốc Mỹ” nó chẳng bao giờ đem quân vào nước mình nếu lính miền Bắc không vào xâm chiếm miền Nam. Bây giờ thì chính quyền Cộng Sản đang tìm đủ cách o bế Mỹ để mong được che chở ngăn âm mưu bành trướng của Trung Cộng! Những điều Phan Nhật Nam nói thời 1960-70 đều đúng!

Rất tiếc, những lý luận của Phan Nhật Nam nói giữa trận tiền những năm khói lửa đó không tạo được tác dụng như anh muốn. Ai cũng biết, bộ đội miền Bắc (và nhiều người dân miền Bắc) đã bị bộ máy tuyên truyền lừa gạt nhồi sọ, cho nên lúc nghe anh nói họ không thể nào tỉnh ngộ được!

Nhưng Phan Nhật Nam đến giờ vẫn không bỏ cuộc. Thấy cần thì lại nói! Không nhịn được! Nhận được thư mời của Hữu Thỉnh, anh nhân cơ hội lại “trút bàu tâm sự” nêu ra những lý do tại sao “Tôi xin từ chối.”

Nếu như người khác, chỉ cần nói vắn tắt cho ông Hữu Thỉnh biết: Tôi không tin anh! Hoặc nhắc lại lời của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu: Đừng nghe những gì Cộng Sản nói! Nhưng Phan Nhật Nam đã để thời giờ vạch ra cho Hữu Thỉnh biết không ai tin cái gọi là chính sách “Hòa Hợp Hòa Giải” của đảng Cộng Sản, trò lường gạt những người nhẹ dạ!

Quý vị có thể đọc nguyên văn bức thư trả lời của Phan Nhật Nam để nghe hết các lý lẽ anh nêu ra – những điều mà phần lớn chúng ta cũng nghĩ và sẽ viết giống như anh. Điều thú vị khi đọc bức thư này là chúng ta lại nhìn thấy một chân dung Phan Nhật Nam, một nửa thế kỷ qua từ khi anh viết Dấu Binh Lửa. Con người đó không hề thay đổi!

Để trả lời Hữu Thỉnh, Phan Nhật Nam nói ngay, anh là một lính tác chiến: “Trước sau (tôi) chỉ là một Người Lính-Viết Văn.” Bây giờ anh vẫn là một người-lính-viết-văn, “Cũng bởi, tôi chưa hề nhận Chứng Chỉ Giải Ngũ của Bộ Quốc Phòng/VNCH cho dù đã không mặc quân phục từ 1975.”

Người đọc hai bức thư, thư mời và thư từ chối, có thể thấy hai nhà văn khác nhau thế nào. Hữu Thỉnh là một công chức viết văn, còn Phan Nhật Nam đúng là một lính chiến!

Công chức Hữu Thỉnh leo lên được cái chức chủ tịch Hội Nhà Văn cũng phải làm đủ trò luồn cúi cấp trên để ngồi lâu, ngồi dai trong địa vị đó. Con người này dùng những lời lẽ rất du dương, ngọt ngào thân mật: “Anh Nam ơi, tôi muốn nói thêm rằng, chúng ta đều không còn trẻ nữa,” nghe như sáu câu mùi mẫn! Rồi Hữu Thỉnh còn lôi cả “tâm hồn dân tộc” ra để dụ dỗ một người ai cũng biết vẫn nặng lòng yêu nước thương nòi, “Mùa Thu Hà Nội cùng những giá trị bền vững của tâm hồn Việt đang chờ đón Cuộc gặp mặt của chúng ta.”

Khác lối hành văn sáo rỗng của Hữu Thỉnh, chàng chiến binh Phan Nhật Nam, “Với bản chất đơn giản, chân thật của một người lính,” đã nói thẳng tuột những điều kiện tiên quyết trước khi bàn đến hòa giải: “… hãy chấm dứt cách biểu tình với lời hô ‘Đả đảo Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa!’ như đã xẩy ra nơi Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn! Hãy nhìn lại… Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa là những lão nhân phế binh, thương trận đã không được sống với dạng Con Người từ 30 Tháng 4, 1975. Hãy để cho Người Lính Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa còn sống sót và gia đình được trở lại miền Nam sửa sang phần mộ Chiến Hữu nơi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa là nơi giới cầm quyền Hà Nội chủ trương phá bỏ một cách có hệ thống, dẫu người chết gần nửa thế kỷ qua không thể nào đe dọa đối với chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa! Xin hãy ‘Hòa Hợp Hòa Giải’ với những người đã chết.”

Nhưng Phan Nhật Nam không chỉ nhìn về quá khứ. Cuộc chiến tranh huynh để tương tàn đã chấm dứt lâu rồi. Ngay bây giờ, anh yêu cầu đảng Cộng Sản hãy Hòa Hợp Hòa Giải với những người dân Việt Nam đang bị đầy đọa. Anh yêu cầu chế độ Cộng Sản ‘Hãy hoà hợp, hòa giải với’ ‘Khúc ruột ở trong nước’ trước (Với người đang cố sống sau thảm họa Formosa, Hà Tĩnh). Khi ấy không cần mời, chúng tôi ‘Khúc ruột ngàn dặm’ sẽ về. Về rất đông. Người Viết Văn – Lương Tri và Chứng Nhân của Thời Đại sẽ VỀ. TẤT CẢ CÙNG VỀ VIỆT NAM.”

Không biết ông Hữu Thỉnh được trả bao nhiêu tiền, được hưởng những bổng lộc gì khi tổ chức cuộc gặp gỡ với các nhà văn Việt Nam sống ở nước ngoài. Còn Phan Nhật Nam, chúng ta biết, khi anh viết những bút ký chiến trường trước năm 1975, anh không viết theo đơn đặt hàng của ai hết. Anh viết bức thư trả lời này cũng vậy, không theo “chỉ đạo” nào cả. Đọc bức thư của anh, vẫn thấy một con người trước sau như một, “Bút thép, mực máu, trái tim lửa!”

Source: NguoiViet

Mời đọc thêm

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

Thư Phan Nhật Nam hồi đáp Hữu Thỉnh

Phan Nhật Nam (Ảnh: Uyên Nguyên)
Ngày 1/9 vừa qua, nhà thơ Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, có gửi thư chiêu dụ nhà văn Phan Nhật Nam về Việt Nam tham dự cuộc gặp mặt, sẽ diễn ra ở Hà Nội và một số địa phương ở phía Bắc, từ ngày 20 đến 25 tháng 10 năm 2017. Ngày 9/9, nhà văn Phan Nhật Nam đã có thư trả lời ông Hữu Thỉnh. Dưới đây là nội dung thư trao đổi giữ hai người.

Thư Phan Nhật Nam hồi đáp Hữu Thỉnh

Qua địa chỉ điện thư cô Đào Kim Hoa
Phụ Tá Ngoại Vụ Hội Nhà Văn

Tôi, Phan Nhật Nam, nguyên là một sĩ quan cấp Đại Úy Hiện Dịch Thực Thụ thuộc Sư Đoàn Nhẩy Dù/ Quân Lực VNCH gởi đến Ông Hữu Thỉnh, Chủ Tịch Hội Nhà Văn Hà Nội để trả lời thư đề ngày 1 tháng 9, 2017 qua điện thư của cô Đào Kim Hoa.

#1-Từ vị thế một quân nhân thuộc đơn vị tác chiến của Quân Lực Miền Nam như trên vừa kể ra, với tính khách quan, độc lập của người không liên hệ đối với sinh hoạt của giới văn hóa, học thuật trong nước, ở Hà Nội trước, sau 1975. Tôi có thư nầy để trả lời mời gọi mà ông Hữu Thỉnh đã trực tiếp gởi đến cá nhân tôi nhằm thực hiện tiến trình gọi là “Hòa Hợp Hòa Giải”. Câu trả lời trước tiên, dứt khoát là: Tôi xin được hoàn toàn từ chối sự mời gọi vì những lẻ…

#2- Là một người sinh trưởng từ thập niên 1940, tiếp sống qua hai cuộc chiến 1945-1954; 1960-1975, thực tế lịch sử, chiến tranh, xã hội Việt Nam trước, sau 1975 đã cho người lính chúng tôi xác chứng: KHÔNG HỀ CÓ CHỦ TRƯƠNG HÒA HỢP HÒA GIẢI từ người/ chủ nghĩa/ chế độ cộng sản trong lý thuyết cũng như qua sách lược hành động.

#3-Từ thực tiễn của #2 thêm kinh nghiệm mà bản thân cá nhân là một đối tượng thụ nạn của thành phần gọi là “Ngụy Quân-Ngụy Quyền” thuộc chế độ Quốc Gia Việt Nam (1948-1954); Việt Nam Cộng Hòa (1955-1975) đến hôm nay vẫn tiếp tục bị miệt thị, xuyên tạc, và triệt hạ dẫu chiến tranh đã chấm dứt từ 1975.

#4- Trong tình thế chung nhất của #2; #3, chắc chắn rằng không thể nào thực hiện được “Hòa Hợp Hòa Giải” như thư ông Hữu Thỉnh đề nghị! Cũng bởi, giới Nhà Văn chính là đối tượng hàng đầu bị bách hại đối với tất cả chế độ cộng sản Đông-Tây. Lịch sử đẫm máu 100 năm của chế độ cộng sản từ 1917 đến nay như một vũng tối ghê rợn phủ chụp lên lương tri nhân loại. Hỏi thử buổi gặp mặt tháng 10 tại Hà Nội (cho dẫu thực lòng đi nữa) sẽ gây được tác dụng gì? Nhà Văn? Nhà Văn Việt Nam đích thực là những ai? Nhưng đây không phải là vấn đề của cá nhân tôi – Trước sau chỉ là một Người Lính-Viết Văn. Cũng bởi, tôi chưa hề nhận Chứng Chỉ Giải Ngũ của Bộ Quốc Phòng/ VNCH cho dù đã không mặc quân phục từ 1975.

#5- Cuối cùng, với bản chất đơn giản, chân thật của một Người Lính, tôi có một đề nghị như sau: Để thực hiện tinh thần và nội dung “Hòa Hợp, Hòa Giải Dân Tộc” như lá thư mời của ông Hữu Thỉnh đã đề cao. Hệ thống cầm quyền, cụ thể thành phần cán bộ làm công tác văn hóa, học thuật, truyền thông, báo chí… dưới chỉ đạo của Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng nơi Hà Nội chấm dứt, điều chỉnh MỘT CÁCH THÀNH THỰC danh xưng miệt thị “Ngụy Quân/ Ngụy Quyền” trong tất cả sử liệu, văn khố, tài liệu giáo khoa, văn thư hành chánh, sinh hoạt xã hội… Cụ thể hơn hãy chấm dứt cách biểu tình với lời hô “Đả đảo Thương Phế Binh VNCH!!” như đã xẩy ra nơi Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn!

Hãy nhìn lại… Thương phế binh VNCH là những lão nhân phế binh, thương trận đã không được sống với dạng Con Người từ 30 Tháng 4, 1975. Hãy để cho Người Lính QLVNCH còn sống sót và gia đình được trở lại Miền Nam sửa sang phần mộ Chiến Hữu nơi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa là nơi giới cầm quyền Hà Nội chủ trương phá bỏ một cách có hệ thống, dẫu người chết gần nửa thế kỷ qua không thể nào đe dọa đối với Chế độ XHCN!

Xin hãy “Hòa Hợp Hòa Giải” với những người đã chết. Với người đang cố sống sau thảm họa Formosa, Nghệ An. Hãy hoà hợp, hòa giải với “Khúc ruột ở trong nước” trước. Khi ấy không cần mời, chúng tôi “Khúc ruột ngàn dặm” sẽ về. Về rất đông. Người Viết Văn – Lương Tri và Chứng Nhân của Thời Đại sẽ VỀ. TẤT CẢ CÙNG VỀ VIỆT NAM.

Kính thư,

Người Lính-Viết Văn,
Công Dân Mỹ gốc Việt,
Phan Nhật Nam
Washington DC, 9 Tháng 9, 2017
Mời đọc thêm

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

Có những phiên tòa, có những nỗi sợ

Khoảng 5.000 giáo dân với nhành lá thiên tuế trên tay tham dự phiên tòa phúc thẩm 8 giáo dân Thái Hà, ngày 27 tháng Ba, 2009.
Paulus Lê Sơn - Trong bối cảnh xã hội Việt Nam ngày nay có nhiều phiên tòa xử người bất đồng chính kiến nhiều hơn, qua mỗi phiên tòa dư luận lại nhìn thấy sự sợ hãi càng tỏ tường hơn. Vậy người bị điệu ra công đường sợ hãi trước bản án sắp định khung sẵn lo sợ hay những người nhân danh Nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa cùng cả hệ thống cầm quyền lo sợ?

Ngày 18.9.2017, nhà cầm quyền cộng sản Nghệ An đưa tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Oai ra tòa xét xử với hai cáo buộc; chống người thi hành công vụ và không chấp hành án quản chế. Trong khi đó ngày 16.9, Ủy ban nhân dân tỉnh Nghệ An ra thông báo về việc cấm đường quanh khi vực phiên tòa diễn ra. Tại sao lại cấm đường đi lại trong một phiên tòa công khai?

Sự sợ hãi của nhà cầm quyền

Trước hết, về mặt ngoại giao thì những vụ án về tôn giáo, chính trị luôn được thế giới quan tâm. Nhà cầm quyền Hà Nội thường bị lên án về vi phạm nhân quyền, xâm phạm các quyền cơ bản của con người, quyền tự do tôn giáo. Họ sợ hãi truyền thông quốc tế có mặt tại phiên tòa sẽ thông tin trung thực và khách quan cảnh tượng tòa án xét xử áp đặt, phiến diện và quy chụp, vi phạm tố tụng và bịt miệng người bị xét xử.

Thứ hai, yếu tố này quan trọng và có sức mạnh thực tại hơn cả, đó là lòng dân. Nhìn lại lịch sử một thập niên vừa qua chúng ta thấy rõ ràng, người dân đã can đảm, dần dần nỗi sợ hãi biến mất, dòng người kéo nhau đến tòa mỗi ngày một đông hơn, mạnh hơn, lỳ hơn và ý thức hơn, lòng người phẫn uất trước những bản án bất công, họ tôn vinh những người tù.
Mời đọc thêm

Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

CSVN mở khu kinh tế đèn đỏ

Vương Khẩu Nghiệp

Đại biểu quốc hội nước ta,
Đề nghị kinh tế gọi là đặc khu.
Có phố đèn đỏ bán mua,
Cờ bạc, gái, rượu, nghe qua giật mình.

Khi nào ghé đến Quảng Ninh,
Vào đó sẽ biết tình hình rõ hơn.
Có khu kinh tế Vân Đồn,
Ra vào tấp nập bán buôn đầy nhà.

Rồi khi ghé đến Khánh Hoà,
Đến nơi mới biết rõ là bên trong.
Khu kinh tế Bắc Vân Phong,
Bán gì mà đám đàn ông xếp hàng.

Đến khu kinh tế Kiên Giang,
Phú Quốc có lắm cửa hàng bán buôn.
Bán thân xác, bán linh hồn,
Kiếm tiền cho đảng đầu hôm sớm chiều.

Ngày xưa chỉ có Ninh Kiều,
Nhờ ơn bác, đảng nay nhiều hơn xưa.
Điếm hồ, bia bác dư thừa,
Đầu độc giới trẻ, dối lừa toàn dân

Ngày xưa chỉ có Đồ Sơn,
Ngày nay đảng lại bán buôn đàn bà.
Ngày xưa đảng bán Hoàng Sa,
Ngày nay đảng bán đàn bà khắp nơi.

Hồn thiêng sông núi đâu rồi?
Thanh niên, trí thức ai người quan tâm?
Cộng sản bán nước buôn dân,
Hãy dẹp bọn chúng cứu dân nước nhà.
Mai kia đất Mẹ, quê Cha,
Không còn cộng sản mới là Việt Nam.
Mời đọc thêm

Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017

Vì sao Việt Nam không có một triết lý giáo dục?

Trúc Giang MN 

1. Mở bài

Ngày 5-9-2017, các trường học trên cả nước đồng loạt khai giảng năm học mới 2017-2018 với 22 triệu học sinh và sinh viên. Nhiều vấn đề mới được nêu ra như cải cách sách giáo khoa, đưa chương trình nhân quyền vào dạy từ lớp mẫu giáo đến đại học.

Nhưng thật ra, cho đến nay Việt Nam vẫn không có một triết lý giáo dục. Vậy triết lý giáo dục là gì? Và vì sao mà Việt Nam không có triết lý giáo dục?

2. Triết lý giáo dục là gì?

Triết lý giáo dục là một bộ những nguyên tắc căn bản được chính thức công nhận của ngành giáo dục để đào tạo con người phục vụ cho dân tộc, quốc gia trong hiện tại cũng như trong tương lai. Triết lý giáo dục là một chiến lược lâu dài, vĩnh cửu, vì “lợi ích trăm năm trồng người”. Nhiều quốc gia có những triết lý giáo dục khác nhau.

2.1. Triết lý giáo dục của Việt Nam Cộng Hòa

Nói đơn giản, triết lý giáo dục là một chương trình có mục đích đào tạo con người cho xã hội, cho dân tộc.

Triết lý giáo dục của Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 có mục đích đào tạo những con người tự do, sống trong chế độ tự do, dân chủ. Khi xác định được mục đích đào tạo như thế thì tất cả những hoạt động giáo dục phải phục vụ cho mục đích đó. Cụ thể là nội dung giáo dục trong sách giáo khoa, phương pháp giảng dạy, thời khóa biểu, các môn học, đội ngũ thầy cô giáo và những nhà giáo dục. 

Triết lý giáo dục Việt Nam Cộng Hòa dựa trên ba căn bản chính là: Nhân Bản- Dân Tộc-Khai Phóng.

1). Về Nhân Bản

Đối tượng của giáo dục là con người, là học sinh, sinh viên các trường học. Nhà trường không đào tạo con người ra một khuôn mẫu nào cả, mà giúp phát triển khả năng của mỗi cá nhân để họ có kiến thức, biết phân biệt phải trái để tự chọn cho họ con đường tương lai của mỗi người.

“Nhân bản” là tôn trọng con người, đề cao và bảo vệ con người, cụ thể là bảo vệ những quyền tự do căn bản của con người đã được ghi trong Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền ngày 10-12-1948. (Universal Declaration of Human Rights). Tóm tắt như sau. Mọi người sinh ra được bình đẳng. Phải đối xử nhau trên tinh thần bác ái. Không phân biệt màu da, chủng tộc, giới tính, quan điểm chính trị… Mọi người được quyền tự do ngôn luận, hội họp, lập hội… Mọi người được quyền sống, an toàn cá nhân…

Nền Giáo Dục VNCH không đào tạo con người phục vụ cho một tôn giáo hay một đảng phái chính trị nào cả. Tôn giáo và chính trị không được đưa vào nhà trường VNCH.
Mời đọc thêm

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

Đằng trước và đằng sau

Cảnh sát SWAT Daryl Hudeck bế mẹ con chị Catherine Phạm sau khi cứu gia đình họ từ ngôi nhà bị ngập nước. Photo Credit: David Phillip - AP
Trần Hoài Thư - Một tấm hình gây xúc động lớn trong trận bão lụt Harvey vừa qua là tấm hình chụp một cảnh sát viên đặc nhiệm SWAT bế hai mẹ con người Việt Nam giữa biển nước lụt mênh mông. Đặc biệt là hình ảnh đứa bé ngủ ngon lành trên lòng mẹ.

Chuyện này được ký giả Hương Giang (AP) tường thuật qua bài “Bão Harvey: Hình SWAT bế mẹ con phụ nữ gốc Việt đầy sức mạnh” được đăng tải rộng rãi trên Internet.

Chúng tôi xin trích lại một đoạn trong bài báo:

“Tấm hình bé Aiden Phạm 13 tháng tuổi ngủ ngon lành trên ngực mẹ, và hai mẹ con được một cảnh sát đặc nhiệm SWAT bế khỏi vùng nước lụt mênh mông đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt, gây xúc động mạnh.

… Tấm hình được ký giả hình ảnh kỳ cựu của AP ghi lại đã trở thành biểu tượng của bão Harvey, lột tả được mức độ thảm khốc của cơn bão đang tàn phá tiểu bang Texas cũng như những nỗ lực cứu hộ không mệt mỏi.

“Tôi đang để mắt và khi trông thấy một thành viên đội SWAT bế cô ấy, và rồi tôi nhìn thấy đứa bé, không thể tin vào mắt mình, đứa nhỏ nằm yên lành trên ngực mẹ, không hề khóc”, nhiếp ảnh gia David Phillip nhớ lại khoảnh khắc vào chiều Chủ Nhật khi ống kính “chộp” được hình ảnh đầy sức mạnh. “Trông rất dịu dàng, rất đặc biệt”. (Hương Giang)

Đấy là tấm hình mà người nhiếp ảnh viên chụp trước mặt người cảnh sát và hai mẹ con. Cũng có tấm hình được chụp đằng sau lưng. Như tấm hình dưới đây:
Mời đọc thêm

Tuyên Cáo của Tuổi Trẻ Việt Nam