Báo L’Humanité (Nhân đạo) năm thứ 29, số 12292, thứ ba 09/08/1932 (*): Nguyễn Ái Quốc, sáng lập viên kiên cường của Đảng cộng sản Đông Dương đã chết trong tù.
Nguyễn Ái Quốc, sáng lập viên Đảng cộng sản Đông Dương bị bắt giam bởi đế quốc Anh với sự a tòng của đế quốc Pháp, đã chết vì bệnh lao tại trạm xá của nhà tù Hồng Kông.
Là một chiến binh dũng cảm, suốt đời ông ta luôn đau đáu việc đưa chủ nghĩa cộng sản vào Đông Dương - thuộc địa đang bị thực dân Pháp cai trị bằng chính sách sắt đá và máu lửa, để đoàn kết giai cấp công nhân và nông dân (công nông) cho mục tiêu đấu tranh giải phóng.
Ông ta đã thành lập Đảng cộng sản Đông Dương, một tổ chức lãnh đạo những cuộc đấu tranh của giai cấp công nông, và mặc dù bị thực dân khủng bố, ông sẽ lãnh đạo họ, với sự hỗ trợ tích cực của giai cấp vô sản Pháp, và sẽ dẫn họ đến chiến thắng.
Tuankhanh - Thượng nghị sĩ John McCain vừa qua đời ở tuổi 81, sau những ngày đau đớn bởi căn bệnh ung thư não.
Ông là một nhân vật rất quen thuộc với nhiều người Việt Nam, kể cả trong chiến tranh VN cũng như sau chiến tranh.
John McCain được báo chí phương Tây nhận định là một anh hùng chiến tranh, một kẻ hoạt động chính trị đầy tư duy độc lập trước các chính sách, và đoạn cuối đời, ông là một trong những nhà phê bình mạnh nhất các chính sách của Tổng thống Trump, dù ông là một đảng viên đảng Cộng Hòa.
Trong chiến tranh Việt Nam, ông là "giặc lái" - nói theo kiểu miền Bắc Việt Nam, khi nhận lệnh đánh bom, để đáp trả các cuộc xâm lược của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) vào nước Việt Nam Cộng Hòa, khi VNDCCH phá vỡ các nghị ước hòa bình, đem quân vượt qua vĩ tuyến 17 vào miền Nam.
tuankhanh - Tin từ ông Lương Dân Lý cho biết, trong lần gọi điện thoại về nhà mới đây, bà Nga đã nói thật nhanh vào lúc cuối cuộc gọi để cho gia đình biết rằng biết trong thời gian qua, bà Nga liên tục bị đánh đập và bị dọa giết chết. Bên cạnh đó, rất nhiều thư từ của những người thương mến gởi vào trại thăm hỏi, thì bà Nga cũng không hề nhận được.
Được biết mỗi tháng bà Nga được gọi điện thoại về nhà một lần. Mỗi lần chỉ có 5 phút và có quản giáo đứng bên cạnh kiểm soát.
Trong lần thăm nuôi vào cuối tháng 7/2018, ông Lý được bà Nga cho biết bà bị giam chung với nữ phạm nhân hình sự côn đồ nổi tiếng của trại, có biệt danh là Hải Hô. Hầu hết những tù nhân nữ đã chịu án ở trại Gia Trung, Gia Lai như bà Bùi Thị Minh Hằng, bà Cấn Thị Thêu… đều biết về nhân vật này.
Bernhard Zand - Ở miền cực tây cúa đất nước của mình, nhà cầm quyền Bắc Kinh đang kiểm soát gắt gao thiểu số người Uyghur bằng các phương tiện hiện đại. Hàng chục ngàn người đã bắt đem đi mất vào những trại cải tạo. Bài này kể lại cuộc hành trình vào một vùng ma quái.
Ai sống trong thành phố Kashgar ở miền tây xa xôi của Tàu Cộng có lẽ phải cảm thấy như đang sống ở Baghdad sau chiến tranh. Còi báo động hú vang, xe tuần tra bọc thép chạy rần rần trong phố và máy bay chiến đấu phản lực vờn ầm ỉ trên không. Số khách sạn ít ỏi, nơi có một vài du khách lẻ tẻ ở, đều bị che cửa kính đục mờ. Với những động tác nóng nảy, nghênh ngang, viên cảnh sát trong áo chống đạn và nón sắt đang điều khiển giao thông trên đường. Ai chần chừ chưa kịp tuân thủ đều bị hét mắng loạn lên.
Rồi sau đó một sự im ắng ma quái đã bao trùm lên cả thành phố. Vào chiều thứ Sáu, đúng vào thời điểm cầu nguyện quang trọng trong tuần của người Hồi giáo, vậy mà quảng trường trước đền thờ Hồi giáo Id Kah vĩ đại hầu như vắng tanh bóng người. Người ta không nghe tiếng vọng của vị Muezzin từ tháp cao, mời gọi đi lễ cầu kinh, mà lâu chỉ nghe các tiếng bíp nho nhỏ, mỗi khi một trong số ít ỏi tín đồ đi ngang qua máy dò kim loại ở phía trước đền. Hàng chục camera trên cao theo dõi nhất cử nhất động. Hàng loạt nhân viên an ninh, một số đồng phục, một số thường phục, đi rỏn quanh khu phố cổ. Họ đi trong im lặng, như thể đang ráng nghe những gì đang diễn ra trong óc người dân.
tuankhanh - Từ nhà của mình, cô Đỗ Thị Minh Hạnh thử tìm một câu trả lời cho việc công an CSVN liên tục khủng bố cô và người cha già tại tư gia ở Di Linh, Lâm Đồng, la có thể "Công an muốn tôi đi tỵ nạn, ra khỏi Việt Nam để dứt bỏ mối lo ngại về sự có mặt của tôi ở trong nước cùng sự nối kết với giới công nhân".
Được biết, để bảo đảm tính mạng cho cha mình, cô Hạnh đã dự định rời nhà đi nơi khác, nhưng 3 lần cô nhờ người chở đi đều bị các loại côn đồ do công an hậu thuẫn ngăn chận, đe dọa.
Thậm chí anh Đinh Văn Hải, một người khuyết tật ở Di Linh khi ghé thăm gia đình cô, khi ra về đã công an cho người đánh gãy xương vai và tay.
Đêm 3/7, tại Di Linh, Lâm Đồng, với sự làm ngơ đầy tính tổ chức của công an địa phương, các toán côn đồ trong đêm lại tấn công nhà của cô Đỗ Thị Minh Hạnh, lần này có cả khí gas độc, khiến cô Hạnh đang trong tình sức khỏe bất thường.
Nguyễn Minh Tâm - Rõ là thừa, nếu nói rằng Luật ANM giới hạn quyền tự do ngôn luận, vì lâu nay VN đâu có tự do ngôn luận. CSVN đã có Điều luật 258: Lợi dung các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước, mà bao nhiêu người đấu tranh phải vào tù. Thực tế, điều thấy rõ ràng nhất là Luật ANM sẽ xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, CA có thể cắt internet của bạn bất ký lúc nào, CA có thể xâm phạm dữ liệu của bạn và hốt bạn bất cứ lúc nào chỉ vì 1 câu nói bang quơ mơ hồ nào đó... Nhưng ghê gớm và khủng khiếp hơn, bạn sẽ bị Hán hóa bởi Baidu, và Youku hoặc Weibo...
Thật khủng khiếp, một chính sách diệt chủng, xâm lược “mạng” chỉ bằng một cách đơn giản là thay đổi toàn bộ hệ thống dữ liệu trên công cụ tìm kiếm trên internet và những thông tin sai lệch khác trên website hay những ứng dụng AppStore.
Thảo Dân - “Mặt trận ca” (ca khúc chính thức) của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam, sau này trở thành “chính phủ ca” của Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam có câu: “Giải phóng miền Nam chúng ta cùng quyết tiến bước, diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước...”
Đảng Cộng sản Việt Nam, nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa luôn sử dụng những từ ngữ xấu xa nhất để gán cho chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Đó là “ngụy quyền”, “tay sai thực dân đế quốc”, “bán nước”.
Một số tác giả nước ngoài chống lại sự can dự của Hoa Kỳ vào chiến tranh Việt Nam được trích dẫn quan điểm tương tự:
“Giáo sư Noam Chomsky, làm việc tại Học viện công nghệ Massachusetts(MIT) đã đánh giá về VNCH: "Chính phủ Nam Việt Nam đã trở thành nơi ẩn nấp của những người Việt Nam từng đi theo Pháp trong cuộc chiến đấu chống lại nền độc lập của đất nước họ. Chính phủ Nam Việt Nam không có cơ sở thành trì trong nhân dân. Nó đi theo hướng bóc lột dân chúng nông thôn và tầng lớp dưới ở thành thị, trên thực tế nó là sự tiếp tục chế độ thuộc địa của Pháp"". (Trích “Cảnh giác những luận điệu thâm hiểm, xảo trá” của Thiên Hạ)
Nguyên Thạch - Con người ta nếu cứ sống mãi với những nỗi buồn dai dẵng thì e rằng chúng ta sẽ chóng già và kiệt lực đi mất. Thành ngữ cũng đã nói: "Một tinh thần minh mẫn trong một thân thể tráng kiện", cuộc sống không có niềm vui, không có hy vọng mà cứ miệt mài trong sầu héo thì làm sao ta có được một tinh thần minh mẫn? Vì lý do đó, tôi nghĩ rằng tình thế của đất nước ta từ khi có sự hiện diện của Hồ Chí Minh và ĐCSVN cho đến hôm nay, hẳn nhiên là đã và đang có quá nhiều điều thất vọng gây ra bởi một đảng phái chính trị quá tệ hại, đầy hoang tưởng đã đi ngược lại với lòng dân. Tuy nhiên, cho dù thực thể của đất nước là như thế nhưng liệu rằng toàn dân có hoàn toàn tuyệt vọng hay không?
Mai Thanh Truyết - Quý bạn đang cầm quyển sách trên tay “Lối thoát cho Việt Nam” ấn bản lần thứ hai của quyển sách “Lối thoát nào cho Việt Nam?”
500 Ấn bản đầu tiên ra mắt bạn đọc vào cuối tháng 7 vừa qua đã không còn nữa. Nhóm Chủ trương đã lượm lặt các góp ý, phản hồi, và thêm ý kiến… của bè bạn, thân hữu… trong những lần trao đổi, nói chuyện với cộng đồng ở nhiều nơi, để rồi, từ đó quyết định tái bản với thêm nhiều bình luận cũng như sửa chữa một số nhận định không chính xác và thiếu tính thuyết phục. Lần tái bản nầy dự trù sẽ ra mắt vào tháng 4 năm 2018.
Trong lần phát hành vừa qua, CSBV qua Web nhandanviet.com, bài viết “Hãy tìm cách đuổi Việt Cộng về với Tàu Cộng!” đã được mổ xẻ với luận điệu quen thuộc được trích dẫn dưới đây như một chứng tích cho thấy cơ chế chuyên chính vô sản vẫn còn nằm sâu trong não trạng cộng sản ở Việt Nam.
1. Truyền thông và “nghệ thuật sắp đặt” hay là “ăn cơm Chúa, múa tối ngày”?
Có một sự trùng hợp (mà theo tôi là hoàn toàn không ngẫu nhiên) là sáng ngày 08/01 khi phiên tòa xét xử ông Đinh La Thăng được mở ra thì gần như trên các phương tiện truyền thông chính thống cũng đồng loạt đăng và dẫn lại (cùng nội dung khác tiêu đề) bài viết của ông Trương Tấn Sang – nguyên Chủ tịch nước bàn về sự thịnh suy của dân tộc và đất nước trong lịch sử đồng thời liên hệ với thực tiễn công cuộc chống tham nhũng của chính quyền hiện thời. Đọc kỹ bài viết này sẽ thấy có một bàn tay của ai đó đã “sắp đặt” và “đạo diễn” để nó xuất hiện cùng ngày, cùng thời điểm với phiên tòa xét xử ông Đinh La Thăng và đồng phạm.
Việc tất cả các tờ báo lớn đều phải đăng hoặc dẫn lại bài viết trên chính là chỉ dấu thứ nhất. Chỉ dấu thứ hai là câu văn chuẩn bị cho đoạn kết trong bài viết của ông Tư Sang như sau:
“Hôm nay chúng ta bước sang một năm mới với một tâm trạng tươi tắn, niềm tin trong nhân dân đã trở lại, sức khỏe nền kinh tế có phần hồi phục, vị thế đất nước được lan tỏa rộng rãi”.
Chỉ dấu cuối cùng là nguyên văn câu kết: “Với niềm tin đó chúng ta cùng phấn khởi bước sang năm Mậu Tuất 2018” và lời ghi chú của tác giả sau bài viết: “Viết tại Thành phố Hồ Chí Minh, cuối năm 2017” [1]
Thanh Hồ - Những ngày qua, dư luận cả nước đang xôn xao việc Bộ Xây dựng và UBND TP Hà Nội phối hợp công bố quy hoạch xây dựng dự án nghĩa trang Yên Trung dành cho cán bộ cấp cao của Đảng và Nhà nước, các anh hùng, danh nhân của đất nước ở Thạch Thất, Hà Nội với nguồn vốn dự kiến khoảng 1.400 tỉ đồng từ ngân sách. Hầu như mọi ý kiến đều cho rằng, đó là việc không nên.
Theo quy hoạch được Thủ tướng phê duyệt, tổng diện tích nghĩa trang là 120 ha, gồm khu an táng 72 ha và khu đệm cây xanh cảnh quan trên 47 ha. Nghĩa trang Yên Trung sẽ có 2.200 - 2.500 ngôi mộ; mỗi ngôi có khuôn viên 25 - 35m2. Khu vực cảnh quan có sức chứa 5.000 người.
Được biết, từ trước tới nay nghĩa trang Mai Dịch (Cầu Giấy- Hà Nội) là nơi táng những nhân vật chính trị cấp cao như bộ trưởng, thứ trưởng các bộ trong chính phủ, các ủy viên Trung ương Đảng trở lên; các nhà khoa học, nhà văn hóa, nhà văn, nhà thơ được giải thưởng Hồ Chí Minh; các tướng lĩnh xuất sắc; anh hùng lực lượng vũ trang,... nhưng nay đã hết chỗ. Vì vậy, năm 2015 Ban Bí thư Trung ương Đảng đã đưa ra chủ trương xây dựng Nghĩa trang mới. Và khi đó thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã chỉ đạo Bộ Xây dựng hoàn thiện Quy hoạch chi tiết xây dựng nghĩa trang Yên Trung. Điều đặc biệt ở dự án nghĩa trang Yên Trung là khi cán bộ cấp cao từ trần được chôn cất chung cùng vợ (hoặc chồng).
Đọc những thông tin trên tôi thực sự “choáng”, không hiểu các vị nghĩ gì khi thực hiện dự án trên bằng tiền ngân sách. Còn nhớ, chính Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã tuyên bố: “phải trách nhiệm với từng đồng tiền thuế của dân”. Vậy việc bỏ ra 1.400 tỷ đồng để xây nghĩa trang như thế thì trách nhiệm ở đâu?
Song Chi - Người Việt mê bóng đá, điều đó quá rõ. Chỉ có điều bóng đá VN bao nhiêu lâu nay dưới sự điều hành, quản lý của Liên đoàn bóng đá VN (viết tắt VFF từ chữ tiếng Anh Vietnam Football Federation) vẫn cứ lẹt đẹt trong vùng trũng Đông Nam Á, chưa bao giờ vô địch SEAGames (Southeast Asian Games), bất chấp kinh phí đổ vào không ít cho việc thuê thầy ngoại, bất chấp tình yêu cuồng nhiệt của các cổ động viên VN. Biết bao nhiêu lần người Việt khóc, cười, lên đồng, rồi xìu nghỉu, thất vọng… khi đội tuyển VN thắng hoặc thua trong những trận đấu ở SEAGames, đặc biệt trước đối thủ mạnh hơn và có nhiều “ân oán” là Thái Lan.
Cho nên không có gì ngạc nhiên khi lần đầu tiên đội bóng U23 Việt Nam vào được bán kết giải U23 châu Á sau khi thắng Iraq vào tối ngày 20.1 vừa qua, hàng ngàn hàng vạn thanh niên VN ở Sài Gòn, Hà Nội, và nhiều thành phố khác ùa ra đường “đi bão”, và như thường lệ, cờ đỏ, tiếng hò reo tràn ngập đường phố. Có nhiều cô gái cởi trần, quấn lá cờ quanh ngực, mặc quần đùi ngắn ngủn, có cô phơi ngực trần và thậm chí...hơn nữa, ngay giữa phố!
Ừ thì vui. Ừ thì lâu lâu có một dịp được quậy, được xả stress, được la hét cuồng nhiệt giữa đường phố mà không bị ai cấm đoán. Người dân cuồng lên đã đành. Báo chí cũng cuồng. Có những bài báo giật những cái tít kiểu như “Hành trình rung chuyển châu Á của U23 Việt Nam” (Tiền Phong) “Người hâm mộ châu Á vỡ òa, chúc mừng U23 Việt Nam vào bán kết”(Dân Trí), rồi thì “U23 VN gây địa chấn”, “U23 Việt Nam đi vào lịch sử”, thậm chí “Không thể tin nổi! U23 VN đặt cả châu Á dưới chân bằng chiến thắng để đời”, Trí thức Trẻ) ?!…Rồi những ông lãnh đạo cấp cao nhất của đảng và nhà nước VN cũng hồ hởi phấn khích quá mức.
Cái status “đặt cả châu Á dưới chân” lập tức bị nhiều người trên facebook chỉ trích.
Vietnamese bloggers and rights activists are being beaten, threatened and intimidated with impunity.
Human Rights Watch:Vietnam’s human rights situation seriously deteriorated in 2017. Police arrested at least 21 people for sweeping “national security” offenses that are used to punish critical speech and peaceful activism.
Restrictions on Freedom of Expression
Vietnam frequently used vaguely worded penal code provisions during the year to crack down on dissent, including “carrying out activities that aim to overthrow the people’s administration,” “undermining national great unity,” “conducting propaganda against the state,” and “abusing the rights to democracy and freedom to infringe upon the interests of the state.” Other laws, such as disrupting public order and resisting officials carrying out their public duty, are also used to repress exercise of basic civil and political liberties.
In June 2017, the National Assembly, which operates under the effective control of the ruling Communist Party, revised sections of the penal code to criminalize actions related to preparing to perform forbidden acts involving national security. Those found guilty face up to five years in prison. The revised penal code also holds lawyers criminally responsible if they fail to report their own clients to authorities for a number of crimes, including national security violations.
During 2017, authorities arrested at least 21 rights bloggers and activists, including former political prisoners Nguyen Bac Truyen, Truong Minh Duc, Nguyen Van Tuc, Nguyen Trung Ton, and Pham Van Troi, for exercising their civil and political rights in a way that the government views as threatening national security. At time of writing, at least 10 other people had already been put on trial, convicted, and sentenced to between 5 to 10 years in prison.
Authorities continued to detain many people without trial, including blogger Ho Van Hai (also known as Dr. Ho Hai), held since November 2016, and rights campaigners Nguyen Van Dai and Le Thu Ha, detained since December 2015.
In May, an appeals court upheld the long prison sentences given to Tran Anh Kim and Le Thanh Tung. In December 2016, the People’s Court of Thai Binh sentenced Tran Anh Kim and Le Thanh Tung to 13 and 12 years in prison, respectively, for allegedly founding a pro-democracy group called the National Force to Raise the Flag of Democracy.
In June, a court in Khanh Hoa sentenced prominent blogger Nguyen Ngoc Nhu Quynh (also known as Mother Mushroom) to 10 years in prison for critical online posts and documents she published on the internet collected from public sources, including state-sanctioned media. In July, a court in Ha Nam province sentenced prominent activist Tran Thi Nga to nine years in prison for her internet posts.
Physical assaults against human rights activists occur frequently. In June 2017, Human Rights Watch published a report highlighting 36 incidents in which men in civilian clothes beat activists between January 2015 and April 2017, often resulting in serious injuries. Attacks by thugs on rights campaigners took place in many regions, sometimes in the presence of uniformed police who did nothing to stop the attacks.
A typical case occurred in February 2017, when a group of men in civilian clothes abducted former political prisoner Nguyen Trung Ton and his friend Nguyen Viet Tu off the street, dragged them into a van, and drove away. While in the van, the men stripped off Ton’s and Tu’s clothes, covered their heads with their jackets, threatened them, and repeatedly hit them with iron pipes before dumping them in a forest, far from where they had been seized. Nguyen Trung Ton required surgery at a local hospital for the severe injuries he incurred. Police failed to seriously investigate the case or apprehend any suspects. In July, Nguyen Trung Ton was arrested and charged with “carrying out activities that aim to overthrow the people’s administration.”
Human Rights Watch - Tình hình nhân quyền Việt Nam xấu đi nghiêm trọng trong năm 2017. Công an đã bắt giữ ít nhất là 21 người với các tội danh “an ninh quốc gia” có phạm vi áp dụng quá rộng, thường được vận dụng để trừng phạt những tiếng nói phê phán chính phủ và các hoạt động ôn hòa.
Hạn chế Quyền Tự do Ngôn luận
Chính quyền Việt Nam thường vận dụng những điều luật hình sự có nội dung mơ hồ để đàn áp bất đồng chính kiến, trong đó có tội danh “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân,” “phá hoại khối đoàn kết dân tộc,” “tuyên truyền chống nhà nước,” và “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước.” Các điều luật khác, như gây rối trật tự công cộng và chống người thi hành công vụ cũng được sử dụng để đè nén việc thực thi các quyền tự do chính trị và dân sự cơ bản.
Tháng Sáu năm 2017, Quốc hội, cơ quan hoạt động dưới sự kiểm soát hiệu quả của Đảng Cộng sản cầm quyền, đã sửa đổi bộ luật hình sự để hình sự hóa hành vi chuẩn bị thực hiện một số hoạt động bị cấm liên quan tới an ninh quốc gia. Những người vi phạm sẽ phải đối mặt với mức án năm năm tù giam. Bộ luật sửa đổi cũng quy trách nhiệm hình sự cho các luật sư nếu họ không tố cáo chính các thân chủ của mình với chính quyền về một số tội danh, trong đó có các tội về an ninh quốc gia.
Trong năm 2017, chính quyền Việt Nam đã bắt giữ ít nhất 21 blogger và nhà hoạt động nhân quyền, trong đó có các cựu tù nhân chính trị Nguyễn Bắc Truyển, Trương Minh Đức, Nguyễn Văn Túc, Nguyễn Trung Tôn và Phạm Văn Trội vì đã thực thi các quyền dân sự và chính trị của họ theo cách bị chính quyền cho là gây nguy hại tới an ninh quốc gia. Tại thời điểm viết báo cáo này, có ít nhất mười người khác đã bị đưa ra xét xử, quy tội và kết án từ 5 đến 10 năm tù.
Chính quyền Việt Nam tiếp tục giam giữ nhiều người không xét xử, trong đó có blogger Hồ Văn Hải (bút danh Bác sĩ Hồ Hải), bị giữ từ tháng Mười một năm 2016, các nhà vận động nhân quyền Nguyễn Văn Đài và Lê Thu Hà bị giữ từ tháng Mười hai năm 2015.
Tháng Năm, một phiên tòa phúc thẩm đã giữ nguyên bản án tù nhiều năm đối với Trần Anh Kim và Lê Thanh Tùng. Tháng Mười hai năm 2016, Tòa án Nhân dân tỉnh Thái Bình kết án Trần Anh Kim và Lê Thanh Tùng lần lượt là 13 và 12 năm, vì bị cho là thành lập một nhóm dân chủ với tên gọi Lực lượng Quốc dân Dựng cờ Dân chủ.
Tháng Sáu, một tòa án ở Khánh Hòa kết án blogger nổi tiếng Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (bút danh Mẹ Nấm) 10 năm tù giam vì đăng tải lên mạng các bài viết phê phán chính quyền và các tài liệu thu thập từ các nguồn công khai, trong đó có báo chí nhà nước. Tháng bảy, một tòa án ở tỉnh Hà Nam xử nhà hoạt động nổi tiếng Trần Thị Nga chín năm tù giam vì các bài viết trên mạng internet.
Nạn hành hung cơ thể các nhà vận động và blogger tiếp tục xảy ra thường xuyên. Tháng Sáu năm 2017, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền công bố một bản phúc trình nêu bật 36 vụ trong khoảng thời gian từ tháng Giêng năm 2015 đến tháng Tư năm 2017, trong đó các nhà hoạt động ở Việt Nam bị những người mặc thường phục đánh đập, thường gây thương tích nghiêm trọng. Tình trạng côn đồ đánh đập các nhà vận động nhân quyền xảy ra ở nhiều vùng miền, nhiều khi ngay trước mặt cảnh sát mặc sắc phục mà họ không làm gì để ngăn chặn việc hành hung.
Một trường hợp điển hình xảy ra hồi tháng Hai năm 2017, khi một nhóm người mặc thường phục bắt cóc cựu tù nhân chính trị Nguyễn Trung Tôn và bạn anh, Nguyễn Viết Tứ trên đường, lôi hai người vào một chiếc xe van, và lái đi. Ở trong xe, những người đó lột quần áo của Tôn và Tứ, dùng áo khoác của chính hai người trùm đầu họ, dọa dẫm và đánh nhiều lần bằng gậy sắt rồi bỏ họ xuống một khu rừng xa nơi bắt cóc họ. Các vết thương nặng do vụ đánh đập gây ra khiến Nguyễn Trung Tôn phải đến một bệnh viện địa phương để mổ. Công an không điều tra nghiêm túc vụ việc này hay bắt giữ một kẻ tình nghi nào. Tháng Bảy, Nguyễn Trung Tôn bị bắt với cáo buộc “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân.”
Nguyên Thạch - Xuân lại sắp đến trên dải đất cằn cỗi kiệt quệ (về cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen) hầu như toàn diện này, những con dân có lương tâm cùng bổn phận không thể không đau lòng ngao ngán khi nhìn thất thế hệ trẻ đã bị đầu độc cả hình hài lẫn tâm tưởng, lao vào cuộc sống vật chất, bon chen, đua đòi với nhiều thể hiện nông cạn cùng mớ tư duy dường như trống rỗng.
Một cách trung thực thì thể hiện vui mừng cho những trận thắng giải của bóng đá thì chẳng có gì là sai cả. Vấn đề được đặt ra ở đây là chỉ một vài trận đá banh thắng thì tuổi trẻ xuống đường tung hô ồ ạt nhưng tại sao khi Tàu Cộng lấn chiếm Biển Đông cùng các đảo và một số đất liền thuộc 6 tỉnh dọc biên thùy, bắn giết, tông chìm các tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam thì dân chúng lại cúi đầu lặng thình?
Đó là cái tựa đề mà người viết muốn đề cập trong bài viết cho hiện trạng nhận thức về đất nước hôm nay của tuổi trẻ cùng số đông người dân Việt Nam.
Hệ quả của nền giáo dục "vuốt đuôi và bưng bô" của hệ thống nhồi sọ đã sinh sản ra những thế hệ tuổi trẻ mang tính lệ thuộc theo bầy đàn để đáp ứng những nhu cầu mà guồng máy cầm quyền độc tài muốn thấy.
Nhà cầm quyền muốn thấy dân chúng với cờ đỏ sao vàng phất phới trên khắp nẻo đường, góc phố với niềm hân hoan rằng Việt Nam chiến thắng, cho dẫu chiến thắng ấy chỉ đơn thuần là một bộ môn thể thao, để cho nhũng người dân khác cũng như thế giới thấy rằng guồng máy của họ được đám đông ủng hộ một cách vui mừng đầy phấn khởi.
VNCH-Ngoc Trương - Hai phụ nữ gốc Việt, tuy cách biệt tuổi tác, nhưng có nhiều điểm chung:
- Cả hai đều là phụ nữ gốc Việt.
- Tình cờ họ đều mang họ Nguyễn.
- Cha của họ từng phục vụ trong quân đội hay chính phủ của Việt Nam Cộng Hòa.
- Cả hai đều là con của người tỵ nạn Việt Nam chạy trốn CS.
- Hai phụ nữ đều có học vấn đại học, lớn lên ở Úc, quốc gia tự do, từng là đồng minh của VNCH. Họ viết báo, tạp chí về nhiều vấn đề, đặc biệt về chiến tranh Việt Nam, đăng trên các báo, tạp chí ở Úc và xuất bản sách vừa tiếng Anh, vừa tiếng Pháp bán ở nhiều quốc gia trên thế giới.
- Cả hai đều muốn nói lên quan điểm của chính họ xuyên qua hình ảnh của người cha, hay những quân nhân QLVNCH đã chiến đấu cho miền Nam tự do, những người lính bị thế giới cũng như đồng minh bỏ rơi và đối xử không công bằng.
Danlambao - Hữu Ước cũng là người từng bị Ls Trần Đình Triển tố cáo đã làm “phù phép” bán 2 mảnh đất rộng 28.000 m2 UBND TP Hà Nội cấp cho báo Công an nhân dân (CAND) để xây nhà ở cho cán bộ và bỏ túi 200 tỉ đồng. Sự việc đổ bể, ông trung tướng, cũng là nhà văn của đảng này làm văn bản xin trả lại cho thành phố. Vì là thành phần chuột trong bình nên Hữu Ước được hạ cánh an toàn và thảnh thơi xây dựng chốn lưu ẩn khủng.
Báo lề đảng vừa trình làng cơ ngơi của trung tướng kiêm nhà văn công an Nguyễn Hữu Ước. Nhìn vào cái được gọi là "chốn lưu ẩn" này của ông Bí thư Đảng bộ Báo Công an nhân dân; Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Xây dựng Lực lượng, Bộ Công an; Tổng Biên tập kênh truyền hình Công an nhân dân người ta tự hỏi:
Nguyễn Phú Trọng đâu, sao không cử đàn em điều tra xem tướng này là tướng cướp hay tướng... cộng sản loại gì mà giàu đến mức này!?
Trả lời: nó còn ok tức là nó thuộc phe đồng chí ta chứ không phải phe đồng chí địch.
Điệp Mỹ Linh - Khi đọc đến đoạn gia đình của tướng Lương có ba người con; một cô con gái đang sống cùng chồng con tại Đức và một cô con gái đang du học tại Anh thì… tôi chán nản, tắt computer! Lúc này tôi mới nhớ lời Ba tôi dạy tôi: “Đừng bao giờ tin/hy vọng vào bất cứ người Cộng Sản nào cả!”
***
Bất ngờ đọc được bài do Lưu Thủy – thuộc cơ quan truyền thông VTC News – phỏng vấn thiếu tướng Cộng Sản Việt Nam Lê Mã Lương, nguyên Giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam về sự kiện Hoàng Sa xảy ra ngày 19-01-1974 giữa Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa và Hải Quân Trung Cộng, tôi muốn góp ý với thiếu tướng Lê Mã Lương.
Là một ngòi bút không chuyên nghiệp và không thích bàn luận về chính trị – nhất là vấn đề chính trị liên quan đến đảng và “nhà nước” Cộng Sản Việt Nam (C.S.V.N.). Nhưng, sau khi đọc bài Lưu Thủy phỏng vấn thiếu tướng Lương, nhận xét đầu tiên của tôi là: Thiếu tướng Lương không có luận điệu tuyên truyền thái quá cho đảng và “nhà nước” C.S.V.N.. Thiếu tướng Lương cũng mạnh dạn nêu ra và xác định rằng Trung Cộng là một đất nước lúc nào cũng nuôi ý đồ xâm lăng Việt Nam và khống chế biển Đông. Một điều nữa cũng đáng cho tôi lưu ý đến bài phỏng vấn này là: Nếu phải đề cập đến miền Nam Việt Nam/chính thể Việt Nam Cộng Hòa (V.N.C.H.) thiếu tướng Lương chỉ “đổ tội” cho chính thể V.N.C.H. một cách tương đối; như câu sau đây: “…Trong sự kiện Trung Quốc tấn công và chiếm đóng trái phép đảo Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974 và sau này là sự kiện Trung Quốc tấn công chiếm đóng trái phép đảo Gạc Ma của Việt Nam năm 1988 cho thấy chúng ta đã sơ suất, thiếu sự đề phòng.”
Nhưng khi Lưu Thủy hỏi: “Sau này, đại tá phi công Nguyễn Thành Trung tiết lộ rằng, việc để mất Hoàng Sa vào tay Trung Quốc năm 1974 còn có trách nhiệm của phía chính quyền V.N.C.H. khi đó đã thiếu quyết đoán. Bởi theo đại tá Trung, khi đó V.N.C.H. vẫn có thể điều Không Quân từ Đà Nẵng ra chiến đấu để giành lại đảo. Ý kiến của ông về vấn đề này như thế nào?” thì câu trả lời của tướng Lương làm tôi vô cùng thất vọng! Thiếu tướng Lương đáp: “Việc không cho máy bay từ Đà Nẵng bay ra Hoàng Sa để tác chiến là một sai lầm nghiêm trọng về mặt chiến thuật khi đó của chính quyền V.N.C.H. Phải nói là để mất Hoàng Sa là một sai lầm có tính lịch sử. Bởi vì lúc cần sự cố gắng để giữ cho được lãnh thổ, lãnh hải của mình thì lại không dám quyết đoán để đưa ra những quyết định đúng đắn. Nếu mà quyết đoán thì chúng ta không bị mất Hoàng Sa vào tay Trung Quốc…”
Trước nhất, xin nói qua về Nguyễn Thành Trung trong câu hỏi của Lưu Thủy.
Với kinh nghiệm của thời kỳ theo Kháng Chiến chống Tây, Ba tôi thường giải thích cho chị em tôi hiểu rằng: Một trong các lý do khiến Ba tôi bỏ Kháng Chiến để trở về miền Nam là vì Ba tôi nhận thấy, ngoài sự xảo trá/lừa lọc/gian manh không thể lường được, Việt Minh, về sau trở thành C.S.V.N., còn là một tập thể tàn ác hơn cả Tây và Nhật; vì Việt Minh – sau mỗi trận chiến – đều giết tất cả thương binh của họ để khỏi phải mang theo người bị thương!
Vì hiểu bản chất của người C.S.V.N. tàn ác như vậy, cho nên, suốt gần nửa thế kỷ qua, tôi cứ tự hỏi: Tại sao người C.S.V.N. đã giết những người cùng hàng ngũ với họ khi những người này bị thương mà họ lại “dùng” người “đại” phản bội Nguyễn Thành Trung – người đã lừa thầy/phản bạn/phản lại một thể chế mà Nguyễn Thành Trung đã lớn lên/được đi học/được thu nhận vào một trong các quân binh chủng oai hùng/can cường/liều lĩnh của Quân Lực V.N.C.H. và được sang Hoa Kỳ tu nghiệp?
Nguyên Thạch - Và cũng từ hình ảnh nhu nhược ấy khiến chúng ta mới cảm kích được sự hào hùng oanh liệt của các tướng lãnh, công chức và các chiến sĩ hữu danh cũng như vô danh của Việt Nam Cộng Hòa trước và sau ngày mất nước như: Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, Thiếu Tướng Lê Văn Hưng, Chuẩn Tướng Trần Văn Hai, Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ, Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, Đại Tá Đặng Sĩ Vinh, Trung-Tá Cảnh-Sát Nguyễn-Văn-Long, các chiến sĩ đã tự sát bằng lựu đạn hoặc chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, cùng một số các sĩ quan quân cán chính đã không chịu khuất phục giặc cộng và đã chết trong các trại lao tù.
*
Tháng Giêng còn lảng vảng và tháng Tư sắp đến, người viết xin mượn cuộc tòa xử về tham nhũng của tháng Giêng với hai nhân vật đảng viên lãnh đạo cao cấp của ĐCSVN mà luận về chữ HÈN.
Trước tiên, tác giả không quên có lời cảm ơn đến 2 vị Đinh La Thăng cựu ủy viên Bộ chính trị, Bộ trưởng Bộ giao thông vận tải, lãnh đạo của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (Petro Vietnam) cùng nhiều chức vụ quan trọng khác và Trịnh Xuân Thanh Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Hậu Giang phụ trách công nghiệp - thương mại. Ông đắc cử đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa XIV đã hiện nguyên hình bản chất HÈN trước mặt các văn võ bá quan mà người cao nhất là ngài Tổng bí thư cho đến thứ dân thấp nhất là công chúng đã thấy qua màn hình TV bằng cách là 2 ông đã KHÓC.
He he... quan mà còn khóc thì dân còn phải khóc đến cỡ nào? Xin thưa, chớ vu oan. Không, dân không hề khóc cho dẫu rằng với nhiều bản kết án rất là nghịch lý vì ăn cắp một con vịt (1) trị giá 120.000 VNĐ để làm mồi nhậu, anh Nguyễn Văn Khang (sinh năm 1997, trú ấp Phước Chung, xã Mong Thọ) đã không khóc. Người yêu nước Nguyễn Ngọc Như Quỳnh xuống đường phản đối Formosa thải chất độc giết biển, giết cá, phản đối Tàu cộng trong mưu đồ thôn tính Việt Nam, phản đối những tiêu cực của đảng CSVN và nhà cầm quyền khiến chị phải ở tù 10 năm với tội danh “Tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88 BLHS, cùng những năm theo dõi quản chế nhưng Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã không khóc hay van xin trước vành móng ngựa.