Cảnh mua bán hải sản trên bãi biển Long Hải, Vũng Tàu khi chưa có thảm họa cá chết hàng loạt. AFP photo
|
RFA - Người dân miền Trung, từ nông dân đến ngư dân, tư thương đều chịu ảnh hưởng nặng nề từ việc cá chết, biển ô nhiễm hay nói cách khác là biển chết. Giới cầm quyền vẫn khăng khăng xem việc cá chết và kết quả thử nghiệm nước là một thứ bí mật quốc gia, dấm dúi và che đậy. Và hậu quả của thái độ này sẽ còn dẫn đến những kết cục khác trong tương lai, khó mà lường được dân tộc này sẽ trụ được bao lâu, tồn tại được bao lâu nếu như thái độ của nhà cầm quyền vẫn cứ một mực che đậy tội lỗi của họ và của những đối tác độc ác mà họ đã rước về. Điều này đòi hỏi người dân phải lên tiếng, phải thực hiện đầy đủ quyền của một công dân nhằm bảo vệ đất nước.
Bởi lẽ, đất nước này là một cơ thể, mỗi công dân là một tế bào trong cơ thể đó, cơ thể có lành mạnh hay không là nhờ khả năng đề kháng bệnh tật của từng tế bào. Trong tình trạng hiện nay, khối u ác tính mang tên Vong Nô tại Việt Nam đã phình to và bắt đầu phát tác sự chết chóc của nó.
Cụ thể, khối u này chính là thái độ che đậy kẻ ác, tham nhũng, bán nước và thỏa hiệp với kẻ thù mà đảng Cộng sản Việt Nam đã duy trì bằng bạo lực, cưỡng chế, bóc lột, dấm dúi và tẩy não. Tất cả những hành vi của đảng Cộng sản đã đẩy đất nước đến chỗ u tối, họa mất nước và nguy cơ diệt vong đang hiện ra trước mắt. Lẽ ra nhà cầm quyền phải biết hối cải, phải biết nhìn nhận vấn đề để còn kịp thời tu chỉnh mà bảo vệ, giữ gìn những gì còn lại của dân tộc, của đất nước.
Nhưng không, nhà cầm quyền đã không chọn nhân dân, không chọn đất nước mà chọn những đối tác trong khối Cộng sản anh em. Họ đã để mặc những doanh nghiệp Trung Quốc tung hoành, tác oai tác quái trên đất nước Việt Nam và trong một chừng mực nào đó, họ cúi đầu nhận sự chỉ định của các đối tác này. Một người dân Việt Nam cho dù có cố gắng cỡ nào cũng không dễ gì xin nhà nước cho thuê một miếng đất để làm trang trại, trồng rừng, để tìm nguồn sinh sống mặc dù đây là lời thỉnh nguyện chính đáng. Trong khi đó, một người Trung Quốc có thể thuê được những vị trí đắc địa để xây dựng công trình mà phía sau công trình của họ là hàng ngàn mối nguy hiểm rình rập dân tộc, quốc gia.
Ở đây, nếu Việt Nam là một xã hội có tự do, dân chủ và chế độ chính trị đang nắm quyền lãnh đạo Việt Nam không phải là một chế độ độc tài, độc đoán, hà khắc và gắt máu thì câu chuyện cá chết có thể đã không xảy ra và nếu có xảy ra thì người ta sẽ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, tìm ra hướng giải quyết chứ không ò e í e giấu sự thật như mèo giấu cứt theo kiểu Cộng sản Việt Nam. Vì sao?
Bởi lẽ, trong một xã hội thật sự có dân chủ thì nhà nước là do dân bầu ra để thực hiện sở nguyện của nhân dân và tìm ra những phương án tối ưu để bảo vệ đất nước, bảo vệ nền an ninh nhân dân. Và đương nhiên mọi quyết sách của nhà nước, chính phủ phải có sự đồng thuận của nhân dân. Nhưng ở đây lại hoàn toàn ngược lại, một chế độ chính trị cùng với bộ máy nhà nước không phải do dân bầu lên và mọi qui trình bầu bán là một vở kịch dài đã diễn đi diễn lại suốt bốn mươi mốt năm nay tại Việt Nam. Người dân chỉ được quyền bỏ phiếu theo chỉ định và không được tự ứng cử, nếu có ứng cử thì cũng bị đánh rớt bởi các phe nhóm Cộng sản từ Trung ương đến địa phương.
Tính độc tài, độc đoán kéo dài suốt nhiều năm nay đã nhanh chóng nảy sinh những nhóm lợi ích bên trong chế độ. Những nhóm lợi ích phân cấp từ trung ương tới địa phương đã mặc sức tùng xẻo tài nguyên quốc gia, tham nhũng, rút ruột ngân sách quốc gia (thực tế là ngân sách của nhân dân, do nhân dân nộp thuế mà có). Và có một điểm rất đặc biệt là hầu hết các bộ, ngành trong chế độ Cộng sản không thể làm ra một đồng xu nào, họ chỉ có khả năng ăn hại và tàn phá. Đất nước kì cục đến độ xây dựng một con đường chưa xong thì nợ công trên đầu người đã đội lên đến mức nếu cộng tất cả các khoản nợ công vừa tăng trên đầu người lại có thể xây được mười con đường như vậy. Đó chỉ là một ví dụ nhỏ. Vấn đề quan trọng nhất là hầu hết mọi quyết sách có liên quan đến vận mệnh đất nước đều do một nhóm người không đủ năng lực trong nội bộ trung ương đảng Cộng sản quyết định.
Ví dụ như vấn đề cho người Trung Quốc thuê đất lâu dài ở Tây Nguyên để khai thác bauxite, cho thuê đất bờ biển để xây dựng khu công nghiệp luyện thép Formosa hoặc cho người Trung Quốc thuê các bờ biển để xây dựng thành đặc khu của họ (người Việt không được phép bước vào) và để sản phẩm độc hại của Trung Quốc tràn ngập thị trường… Tất cả những vấn đề này, những nhà khoa học, giới trí thức đã cảnh báo ngay từ trứng nước, thậm chí họ đã có những động thái phản đối cụ thể nhưng nhà nước, chính phủ làm ngơ, vẫn cho người Trung Quốc tác oai tác quái trên lãnh thổ Việt Nam.
Ngoài biển thì người Trung Quốc xả súng vào bộ đội Việt Nam, ngang nhiên chiếm đảo và xây dựng hệ thống phòng vệ quân sự trên đó, nhà cầm quyền Việt Nam chỉ bu lu boa loa phản đối suông, nghe hoài có cảm giác như nghe một thằng khùng đang chửi đổng vì mất gà chứ chẳng có ý nghĩa gì. Trên đất liền thì người Trung Quốc nghênh ngang như một ông chủ và sẵn sàng chà đạp người Việt nếu có cơ hội, từ việc đánh đập công nhân cho đến ép giờ lao động, tạo ra những đường dây cho vay nóng và đòi nợ thuê mà thanh niên Việt trở thành nạn nhân, tự mang thân ra để làm bị thịt chịu trận mà đòi nợ, đâm chém, bán ma túy cho các ông chủ Trung Quốc.
Rừng Việt Nam bị cho thuê và bị tàn phá đến độ cả một dãy Trường Sơn rộng lớn, dài hơn nửa chiều dài đất nước trở thành một dãy đồi trọc, gỗ này xuất đi đâu nếu không phải là bán sang Trung Quốc. Và người dân có dám khai thác như vậy không? Ngay cả kiểm lâm và lâm tặc có bắt tay nhau để trộm rừng thì có dám khai thác đến độ rừng già thành đồi trọc như vậy không nếu không có cấp trên, chính quyền trung ương bật đèn xanh cho họ?
Và hiện tại, khi bờ biển Việt Nam đang trở thành cái hố nước độc khiến cho tôm cá, hải sản chết hàng loạt, người dân mất chỗ làm ăn, nguy cơ đói kém và chết chóc hiện ra trước mắt, kẻ gây nên tội lỗi thì ngông nghênh, dám nói “Hoặc là nhà máy thép, hoặc là tôm cá chứ không thể có cả hai…” làm cho người dân tức giận, phản ứng dữ dội nhưng nhà cầm quyền, đảng Cộng sản vẫn bình chân như vại, như không hề có chuyện gì xảy ra. Và vở kịch muôn năm lại mở màng, chở gạo về cứu tế để xoa dịu căng thẳng.
Trong khi đó, ở một đất nước tốt đẹp, có tự do, nhà nước phải là cơ quan mang đến cho người dân sự công bằng, công việc ổn định và môi trường làm ăn trong lành. Tất cả những thứ đó, người dân Việt Nam dù sao cũng đang có trong tay nhưng chính sách lược của nhà nước Cộng sản đã nhanh chóng bẻ gãy cần câu cơm của hầu hết người nông dân, ngư dân để rồi biến họ thành những người đói khổ, ngửa tay xin cứu trợ từ nhà nước. Xét cho cùng, đây là trình tự khốn nạn của một hệ thống lãnh đạo khốn nạn bởi họ chứa toàn những tư duy không những khốn nạn mà còn quá lựu đạn!
Sắp tới màu bầu cử hội đồng các cấp và quốc hội. Rồisẽ có một vở kịch diễn ra trên toàn đất nước, những vùng nhân dân đang bất bình, đang biểu tình sẽ hiếm có người nào chấp nhận bầu lên những kẻ khốn nạn đại diện cho dân để rồi dân tiếp tục chết như cá đã chết. Thế nhưng để rồi xem, tại những vùng này, kết quả bầu cửu sẽ đạt 100% số phiếu hợp lệ và luận điệu “… nhân dân tin tưởng, bầu những đại diện ưu tú để thay mặt nhân dân nói lên tiếng nói của nhân dân…”. Tất cả những luận điệu láo khoét đó người ta đã nghe mấy chục năm nay và còn sẽ nghe nữa.
Nhưng có một sự thật, cho đến thời điểm bây giờ, ngoại trừ một thành phần nhỏ những người dân không có hiểu biết, dễ bị lừa sẽ đi bầu theo chỉ định và chỉ đạo của các ủy ban bầu cử. Nhân dân thực sự hiểu biết đã nhìn quá rõ vấn đề, đã quá ngán ngấm với bản chất lừa đảo của các ông Cộng sản, sẽ chẳng có ma nào bầu cho các ông đâu. Nếu lúc đó các ông nói rằng có 100% số phiếu hợp lệ thì chắc chắn một điều, đó là phiếu của những con ma bầu cho các ông, bởi chỉ có ma mới tin các ông được, gần các ông được.
Còn con người, trước tiên người ta phải nghĩ sự tử tế và tìm hướng để đi đến với sự tử tế. Mà đã là người tử tế, họ sẽ không bao giờ chấp nhận bóng ma Cộng sản lởn vởn trên đất vườn nhà họ. Bởi các ông là một loại mà tham lam, ăn từ vàng đến đất, thứ gì ăn được các ông sẽ nuốt trộng thậm chí xác thối các ông cũng ăn. Thì hàng triệu xác cá phơi mình trên biển, các ông giấu nhẹm thông tin để được bổng lộc, để được chuyện của các ông thì suy cho cùng, đó là các ông đang ăn xác thối của cá!
Và đây là điều đáng sợ nhất đối với nhân dận Việt Nam. Chỉ có một cách duy nhất, đó là người dân phải cất cao tiếng nói của một công dân, chắc chắn rằng hơn chín mươi triệu tiếng nói trong nhân dân sẽ làm thay đổi số phận, sẽ giúp cho dân tộc này thoát khỏi tai ương. Nếu chúng ta còn làm thinh, đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ chịu cảnh ăn xác thối thừa mứa do người Cộng sản vứt ra. Và đó là điều khó tránh, bởi chúng ta đã chịu ngậm miệng vì miếng ăn!