Bạch Hoàn - Tôi đọc đi đọc lại lá đơn xin từ bỏ Tự Do của chị L., người phụ nữ bị hiếp dâm ở Long An trong tình huống kẻ ác cầm dao doạ giết hai con chị, nhưng cơ quan điều tra lại không khởi tố vụ án hình sự với kẻ hiếp dâm vì cho rằng không có hành vi phạm tội.
“Tôi không còn muốn làm một công dân bình thường do các ông quản lý nữa. Tôi muốn trút bỏ… Bây giờ các ông đã dồn tôi vào bước đường cùng, đã ngay từ đầu áp bức tôi từ một nạn nhân trở thành một con tội phạm điên loạn, nguy hiểm”.
Mỗi lần đọc những câu chữ ấy, tôi đều tự hỏi, có phải vì phận là phụ nữ, sinh ra đã luôn phải nhận phần thiệt thòi, đã luôn phải chịu khổ đau, bất hạnh về mình?
Mỗi lần đọc những đắng cay đến tận cùng kia, tôi tự hỏi, lẽ nào, dưới gầm trời này, sống là một con người lại khó đến như vậy hay sao?
Mỗi lần đọc lá đơn xin từ bỏ tự do vì thấy ngang trái và bế tắc của người phụ nữ khốn khổ kia, tôi đều tự hỏi, Hội phụ nữ Việt Nam, với 5 người lãnh đạo hội đều là phụ nữ, họ đã ở đâu, đã làm cái gì trong suốt những ngày qua?
Hội phụ nữ Việt Nam, chức năng của họ là đại diện bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp, chính đáng của các tầng lớp phụ nữ (lẽ ra họ chỉ nên dùng từ phụ nữ, không phân biệt tầng lớp). Nhiệm vụ của họ được nêu rất rõ là phản biện xã hội, là giảm sát việc thực hiện các chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước có liên quan đến quyền, lợi ích hợp pháp, chính đáng của phụ nữ.
Vậy nhưng, trước một thân phận phụ nữ đang khẳng định mình bị oan khiên và tủi nhục gây ồn ào, gây phẫn nộ trong dư luận nhiều ngày qua, Hội phụ nữ Việt Nam đã làm gì cho người phụ nữ ấy? Các chị lãnh đạo cái hội này đã thăm hỏi, đã động viên, đã đứng ra xem xét vụ việc chưa? Nếu có oan khiến thực sự, thì họ đã lên tiếng bảo vệ quyền, lợi ích chính đáng của người phụ nữ ấy chưa?
Họ như mù khi tỏ ra như không nhìn thấy lá đơn xin trút bỏ tự do – một lá đơn thể hiện sự tột cùng của nỗi bất lực.