Lê Hải Lăng - Cái năm mà cả miền Nam bị xuống hố cả núi, miền quê nội của tôi phải chống chọi với ba thứ giặc: giặc cướp, giặc đói và giặc Cách (Cắt) mạng. Giặc ác ôn hơn cả là giặc công an, du kích địa phương. Chúng mang súng vào nhà nào là xem như nhà đó khó thoát tai họa. Nhất là những nhà có máu mặt giàu có và những nhà có tên trong danh sách đen là có con cháu cái gọi là "ngụy quân ngụy quyền". Chỉ cần nhẹ nhàng ghép cho một cái tội không chút bằng chứng là tay sai, là ngoan cố phản động thì thế nào đối tượng dân làng phải trả giá đắt ngang bướng thì bị giết, còn không thì bị bị đấu tố trong cuộc họp đội đoàn nông dân lao động. Cán bộ công an địa phương mạnh ai người nấy hành xử luật rừng. Chúng xem dân miền Nam như là kẻ thù cần phải hành hạ cho xuống ngang hàng súc vật.
Chính sách dùng cái bao tử để trị dân, ngăn sông cấm chợ từ hột muối hạt đường buôn đi bán lại từ tỉnh này qua tỉnh nọ đều bị trạm thu thuế kiểm soát tịch thu với lý do là buôn lậu. Vấn đề đi lại ra khỏi tỉnh phải xin giấy phép phường, xã, huyện duyệt xong phải ra tỉnh mới được cứu xét cấp giấy đi lại. Nhiều người có đủ lý do nhưng bị từ chối chỉ vì dưới các lá đơn không có đồng tiền đi kèm. Nhà nước càng làm làm khó về thể thức hành chánh dân phải đè cổ ra bán tất cả cái gì có trong nhà để lo chạy hối lộ dù là chỉ là tờ giấy đi xuất tỉnh thăm thân nhân ốm đau sắp chết năm trong bệnh viện.
Dân chúng quê tôi ban ngày đi làm lao động tập thể mỏi tay rả xương, ban đêm về tới nhà chưa kịp ăn cơm tối lại phải đi họp đội, đoàn để nghe cán bộ chửi và dân nhìn mặt nhau đấu tố hơn là họp hành giải quyết thắc mắc chuyện này việc kia. Thông thường chúng đã sắp xếp cò mồi trước khi mổ xẻ một vấn đề gì, chẳng hạn như kêu gọi ủng hộ đóng góp tiền bạc lúa gạo cho nhà nước. Trong một cuộc họp kêu gọi ủng hộ. Việc đầu tiên là cán bộ Vẹm chỉ tay vào một vị bô lão giơ tay: