Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

Cách mạng Hoa Kỳ, cách mạng Nga Sô...

Le Nguyen - Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ bắt đầu đứng lên đấu tranh giành độc lập vào năm 1775, tuyên bố tuyên ngôn độc lập năm 1776 đến năm 1783 hoàn toàn được độc lập, tự do từ tay thực dân đế quốc Anh và cho mãi đến năm 1788 mới hoàn tất hiến pháp sau nhiều lần sửa đổi, phê chuẩn của 13 thuộc địa Hoa Kỳ. Một năm sau 1789 vị lãnh đạo, người đứng đầu quốc gia với danh xưng tổng thống được bầu chọn gọi là nhà nước dân chủ của dân, do dân, vì dân đầu tiên của nhân loại ra đời, thay đổi mô hình cai trị quân chủ, người đứng đầu nhà nước được gọi là vua thay nhau truyền đời cai trị, không qua người dân bầu chọn đã lỗi thời không còn hữu hiệu trong mô thức cai trị các xã hội loài người.

Theo lịch sử Hoa Kỳ, trước khi Đế quốc Anh xâm chiếm đất Hoa Kỳ làm thuộc địa thì ở nơi đây đã có nhiều bộ tộc da đỏ sinh sống... cùng nhiều di dân có nguồn gốc, địa vị xã hội, sắc tộc, tôn giáo... khác nhau đến từ Âu Châu lập nghiệp. Họ đến Hoa Kỳ thuở đó được gọi là miền đất hứa cho con người sinh sống có nhiều lý do: Người nghèo khổ muốn phiêu lưu mạo hiểm tìm một cuộc sống tốt đẹp hơn; Kẻ bất đồng chính kiến, xung đột tôn giáo, không được tự do bị giai cấp cầm quyền đàn áp phải rời sinh quán, tìm nơi sống an toàn hơn; Số khác là tội phạm bị truy nã, là tù nhân được thương lượng, chấp nhận di cư để thay cho án tù...

Song song với những di dân mưu cầu hạnh phúc mong tìm cuộc sống tốt đẹp hơn, là bộ máy xâm lược của chủ nghĩa thực dân đem theo lực lượng quân sự, dân sự để phục vụ cai trị... Các đại công ty tư bản chiêu mộ lực lượng lao động để đáp ứng nhu cầu thương mãi, sản xuất... Các giai cấp quí tộc lãnh chúa Âu châu thuê mướn kẻ hầu người hạ, mua nô lệ phi châu làm việc trong các đồn điền, nông trại...

Nói tóm lại, Hoa Kỳ lập quốc trên nền tảng dân tộc không đồng nhất, tín ngưỡng nhiều dị biệt, dân trí chưa cao, tư tưởng độc tài của các lãnh chúa, bản chất bóc lột của tư bản, tham vọng thống trị của chủ nghĩa thực dân, đế quốc chưa bị đẩy lùi và chế độ chiếm hữu nô lệ vẫn tồn tại. Có nghĩa rằng xã hội Hoa Kỳ thời lập quốc còn nhiều bất công, những mặt xấu của quân chủ phong kiến, của nhà nước đế quốc tư bản Âu Châu bị người dân bị trị chống đối, lên án chưa bị bứng tận gốc và chất keo gắn kết người dân Hiệp chủng Quốc Hoa Kỳ đấu tranh giành độc lập bước đầu chỉ là bản tuyên ngôn độc lập triển khai tư tưởng khai sáng của triết gia John Locke có nội dung: 
Mời đọc thêm

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

Các đồng chí ấy vào nhà nghỉ để... bàn việc nước?

Hạ Trắng - Để quán triệt tinh thần làm việc không biết mệt mỏi và nhất là học tập theo tấm gương đạo đức của bác Hồ, thêm luôn bác Mao, cụ Mác, cụ Lê Nin và gần đây nhất là của đồng chí Fidel Castro, vào khoảng 8h sáng 27/11, đồng chí Lê Văn Khâm, Bí thư Đảng ủy xã Xuân Tân (huyện Thọ Xuân, Thanh Hóa) đã hẹn đồng chí N.T.D đến nhà nghỉ Xuân Mới để… bàn việc nước.

Theo cách phát âm mới nhất đang “hot” trên mạng xã hội của đồng chí thủ tướng Ma-dzê-in Việt Nam thì bà Nờ Tờ Dờ là Hiệu trưởng một trường tiểu học cũng thuộc huyện Thọ Xuân.

Tuy nhiên, việc nước đã bị bại lộ khi “bất ngờ chồng bà D ập vào bắt quả tang. "Nguồn tin lập tức được cấp báo đến đồng chí Trưởng công an xã Thọ Lộc khi đồng chí này “đang ở nhà”. Sự việc sau đó đã được Công an xã đã lập biên bản xác nhận sự việc. Mặc dù trong giờ hành chính nhưng đồng chí Bí thư xã và đồng chí Hiệu phó thì đang bàn chuyện trong… nhà nghỉ. Còn đồng chí Trưởng công an xã thì đang… ở nhà.
Mời đọc thêm

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

Em học vần



Ông Bút  - Ông le te đứng lên bục dõng dạc đọc, đề tài: Vệ sinh y tế thường thức, dành cho phụ nữ. Tất cả 3 trang giấy mỏng pelure, ngay vị trí câu cuối cùng, tờ thứ nhì, ông Phúc đọc thật to:

"Chị em phụ nữ có kinh, không được mặc quần..." rồi ông ngưng lại, vì không được mặc quần gì, chữ còn lại nó nằm ở trang sau, giấy pelure mỏng dính. Cả hội trường cười như vỡ chợ, khiến ông lúng túng, run tay lật hoài, trận cười càng giòn, càng dài ra.

***
Năm 2000 ông Nguyễn Xuân Phúc, đang giữ chức phó chủ tịch tỉnh Quảng Nam. Một lần đến tham dự họp hội Phụ Nữ tỉnh, mấy bà muốn lấy lòng ông ta, nên nhờ: "Anh Phúc có giọng ấm qúa, làm ơn đọc gúp bọn em tài liệu này, được anh đọc hội PN lấy làm vinh hạnh lắm." Bình thường lỗ mũi ông Phúc bè bè, như mũi heo, giờ nghe mấy bà thổi ống đu đủ vào "cửa sau", mũi ông giãn nở, phình to hơn nữa.

Ông le te đứng lên bục dõng dạc đọc, đề tài: Vệ sinh y tế thường thức, dành cho phụ nữ. Tất cả 3 trang giấy mỏng pelure, ngay vị trí câu cuối cùng, tờ thứ nhì, ông Phúc đọc thật to:

"Chị em phụ nữ có kinh, không được mặc quần..." rồi ông ngưng lại, vì không được mặc quần gì, chữ còn lại nó nằm ở trang sau, giấy pelure mỏng dính. Cả hội trường cười như vỡ chợ, khiến ông lúng túng, run tay lật hoài, trận cười càng giòn, càng dài ra.

Cuối cùng cái câu ác ôn ấy, nó còn mỗi một chữ: Ướt!

Nguyên câu: "Chị em phụ nữ có kinh, không được mặc quần ướt".

16 năm rồi, leo lên nhiều bậc, và học qua nhiều đại học, trong nước có, ngoại quốc có. Song Phúc thủ tướng không hề tiến bộ.

Trước đây Phúc nổi tiếng, chiếm thương hiệu phát âm tiếng Anh "Ma dề in VN"

Mới đây, Phúc đọc tài liệu nói về vốn ADB, nội dung phát triển kinh tế, kết nối giao thông, các nước thuộc vùng sông Mê Kông, tài liệu có những chữ viết tắt:

ACMECS, CLMV, CLV.
Mời đọc thêm

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

Hành trình về Dân Chủ Đa Nguyên - Pháp quyền và Pháp trị

Bùi Quang Vơm - Trong các cuộc thảo luận, việc thống nhất nhận thức hai khái niệm Pháp Quyền và Pháp Trị có một ý nghĩa thực tiễn cũng như lý luận quan trọng. Các khái niệm này xuất hiện trong lịch sử sinh hoạt chính trị phương Tây từ nhiều thế kỷ trước, nhưng ý nghĩa của nó chỉ mới được xác định gần đây.

Tuy nhiên, trong chúng ta, ngay cả nhiều người thuộc giới học thức, khái niệm Pháp Quyền và Pháp Trị nhiều khi được dùng không đúng nghĩa và giải thích một cách lẫn lộn.

Sự nhầm lẫn này có nguồn gốc từ sự suy diễn giản đơn, lẫn lộn cấu trúc ngữ pháp cuả bản thân các cặp danh từ ghép có âm Hán Việt này.

Pháp Quyền được giải thích là dùng quyền lực để biến các biện pháp cai trị thành pháp luật, có nghĩa là nhà cầm quyền cai trị xã hội bằng quyền lực nắm trong tay, thao túng và lũng đoạn pháp luật.
Mời đọc thêm

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

Ai quốc ai, quốc tang cho ai?

Trần Thị Hải Ý  - ...Hình ảnh Fidel Castro và tùy tùng viếng tang chủ tịch Hồ là hình ảnh xào nấu kiểu Adobe Premiere hạng i tờ rít, hoàn toàn ‘khác cha khác mẹ’ so với toàn cảnh nơi bố già được lộng kiếng, bởi vì gốc hình ảnh bố già dân tộc Cuba xhcn tiến tới trước bàn thờ bố già Việt cộng vốn nằm trong bộ phim trắng đen "79 Primaveras" (79 mùa xuân của Hồ Chí Minh, từ phút 19:30) được nhà làm phim người Cu Ba tên Santiago Alvarez ghi lại tại sảnh đường Havana tận bên Cu Ba, một tuần sau ngày 03/09/1969...

*
Tuyên giáo cộng đảng Việt Nam có phổ biến một video clip về đám tang ông Hồ Chí Minh năm 1969, trong đó có sự xuất hiện của Fidel Castro, do đó có Dư luận viên Lê Văn viết bình luận trên Dân Làm Báo, nguyên văn: 

"Chẳng có gì khó hiểu bởi khi chủ tịch Hồ Chí Minh qua đời, ông Fidel Castro đã tức tốc sang Hà Nội để chia buồn, đất nước Cuba để quốc tang 4 ngày. Hơn nữa ông Fidel Castro còn có công lao rất lớn khi vun đắp cho mối quan hệ giữa Việt Nam và Cuba trở lên tốt đẹp. Vì vậy, việc để quốc tang một ngày đối với ông Fidel Castro cũng là một điều hợp tình, hợp nghĩa của dân tộc Việt Nam."

Hải Ý em đã phản hồi khá dài, nay lược lại:

A-. Sự thật Fidel Castro chẳng hề "tức tốc" sang dự lễ tang Hồ Chí Minh; đảng và nhà nước cộng sản Cu Ba không hề tổ chức Quốc tang khi Hồ Chí Minh chết, cũng như không gửi đoàn đại biểu sang khóc bố già Việt cộng.
Mời đọc thêm

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

Viễn ảnh của một đất nước!


Nguyên Thạch - Với cục diện đối nội, đối ngoại đều nằm trong tình thế tứ bề thọ địch, tám hướng nguy nan, ai bảo rằng Việt Nam là một nơi đáng để sống? VN sẽ là một địa ngục trần gian dưới những sách lược đần độn tột cùng của ĐCSVN. Người dân sẽ bị dồn đến chân tường của sự nguy khốn về mọi mặt, từ khốn đốn kinh tế, đạo lý, an nguy xã hội cho đến vòng vây nô lệ ngoại bang Tàu cộng. Do đó cuộc cách mạng bằng hình thức “Toàn Quốc Xuống Đường” và kể cả bạo động rất có thể sẽ được khơi dậy từ sau 2020. Đây không phải là nhận định chủ quan, lại càng không là chủ trương của người viết nhưng đất nước đã lâm vào tình huấn quá thê thảm khiến người dân Việt Nam không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác được xem là khả thi để quyết gìn giữ quê hương... 


2016 rồi cũng qua, 2017...2020 rồi sẽ đến và cái gì đến, phải đến. Nhìn lại đất nước hôm nay với những diễn tiến không được xem là có gì hy vọng, không có gì sáng sủa, khiến những người quan tâm cho vận mệnh của dân tộc không tránh khỏi chạnh lòng đau đáu lo âu.

Đất nước ấy là Việt Nam, đúng vậy, dưới một cơ chế độc tài toàn trị mà những người được mệnh danh là lãnh đạo nhưng thực chất là những dạng bất tài, trình độ học hành chưa hết lớp, vì vậy họ luôn mang tư duy bảo thủ, cố chấp và hành động thấp hèn. Một đất nước chẳng những không phát triển, không thăng hoa mà ngược đầy dẫy những tiêu cực cùng nhiều khiếm khuyết tệ hại khiến toàn bộ xã hội ngày càng thêm lụn bại và hầu hết vấn đề của đất nước từ ngoại giao đến quốc phòng, từ kinh tế trì trệ cho đến nợ nần chồng chất với hệ thống bội chi ngân sách. Những kế hoạch về quốc kế dân sinh ngày càng lún sâu vào bế tắc một cách vô phương cứu chữa.
Mời đọc thêm

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2016

Hộ khẩu khiến dân ‘á khẩu’

Thành phố Hồ Chí Minh. (Ảnh minh họa)
Cao Huy Huân - Một hệ thống dữ liệu toàn quốc về định cư của người dân là cần thiết và nhà nước buộc phải đầu tư ngay từ bây giờ, chứ không phải dùng tiền xây tượng đài, các dự án ngàn tỷ hay các tòa cao ốc vô nghĩa. Song song đó quy định diện tích nhà ở tối thiểu phải được nhanh chóng thông qua. Càng kéo dài tình trạng hộ khẩu, càng khiến người dân thở dài trong tình trạng “ở nhờ trên đất nước mình”.

Báo chí Việt Nam một lần nữa đưa tin hàng triệu người dân thành phố Hồ Chí Minh gặp khó khăn trong việc nhập hộ khẩu do những thủ tục liên quan đến quy định diện tích nhà ở bình quân. Bài toán này rõ ràng là rất cũ, nhưng cho đến nay cơ quan chức năng vẫn loay hoay ảnh hưởng đến đời sống nhân dân.
Mời đọc thêm

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Fidel Castro

Ảnh chụp bên ngoài Tòa Đại sứ Cuba tại Hà Nội hôm 28/11/2016. AFP

Kính Hòa - Mới tháng trước lũ làm chết mấy chục mạng người thì không thấy lãnh đạo nào cạy răng nói nửa lời, nay thương thuê khóc mướn cho đồng chí Cuba thì làm cho hình ảnh Đảng Ta đẹp hơn chăng?... Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng viết trên blog của mình rằng chắc hẳn một bộ phận trong giới lãnh đạo Việt Nam – những người như ông Nguyễn Phú Trọng – phải có cảm giác như vừa mất đi một chỗ dựa an toàn, và có thể là chỗ dựa cuối cùng, về hệ tư tưởng một chiều chỉ đóng không mở... Blogger Trịnh Hữu Long cho rằng quyết định quốc tang của nhà nước Việt Nam rơi vào một tình thế lố bịch vì không lường hết được tình cảm của dân chúng: Vì giữ lối suy nghĩ và cách tuyên giáo từ những năm 60, Đảng Ta lố bịch hoá những người mà họ ca ngợi, mà lần này nạn nhân là Fidel Castro.
Mời đọc thêm

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

CSVN bắt người dân cả nước để tang cho Fidel Castro

Nguyễn Phú Trọng bắt 90 triệu dân Việt Nam phải để tang cho Fidel Castro
Danlambao - Tổ chức quốc tang cho Fidel Castro là việc làm ngu xuẩn của những kẻ cuồng cộng sản...Thậm chí, quyết định này cũng vi phạm các văn bản pháp lý hiện hành về việc tổ chức quốc tang, dù đó là những điều luật do chính chế độ cộng sản ban hành...Nếu xem đây là một ngoại lệ, thì không lẽ sau này - khi những quan chức của Trung Cộng như Hồ Cẩm Đào, Giang Trạch Dân, Tập Cận Bình… qua đời, nhà cầm quyền CSVN cũng sẽ bắt người dân cả nước phải để tang? Việc nhà cầm quyền CSVN bắt người dân cả nước phải để tang cho Fidel Castro - một kẻ độc tài tàn ác, đã tạo nên làn sóng chỉ trích dữ dội trên các mạng xã hội. 
Mời đọc thêm

Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

Xây dựng văn hóa tranh luận và phản biện

Ls Nguyễn Văn Thân - Nếu một dân tộc, chẳng hạn như dân tộc Việt Nam không tạo điều kiện cho văn hóa tranh luận và phản biện có cơ hội phát triển thì có nghĩa là dân tộc đó sẽ mãi tụt hậu và bị thế giới bỏ xa. Tranh luận và phản biện là nền tảng của một xã hội dân chủ, đa nguyên và sáng tạo. Một tập thể, tổ chức cộng đồng cũng không ngoại lệ. Thiếu tranh biện lành mạnh sẽ dẫn đến kết quả là tập thể đó chấp nhận những ý tưởng cũ kỹ giáo điều không phù hợp với thực tế. Hậu quả là tập thể đó ngày càng xa rời và tự đánh mất sự hậu thuẫn của quần chúng.

Không thể chối cãi là trong vài trăm năm qua, sự tiến bộ vượt bực của khoa học kỹ thuật đã nâng cao đời sống của nhân loại rất đáng kể. Từ phương tiện sản xuất, máy móc đến hệ thống giao thông, y tế và thông tin liên lạc đã biến đổi đời sống làng xã, nông nghiệp thành những đô thị công nghiệp tân tiến. Thời nay, người ta có đủ phương tiện để đi vòng quanh thế giới. Thậm chí có thể thám hiểm cả vũ trụ. Tất cả là nhờ vào khoa học và phương pháp khoa học. Mà phương pháp khoa học căn bản là dựa trên văn hóa tranh luận và phản biện. Có nghĩa là các giả thuyết và lý thuyết khoa học phải trải qua một tiến trình trắc nghiệm để loại bỏ mọi khiếm khuyết đến nỗi có thể áp dụng trong đời sống thực tế một cách hiệu quả và đạt lòng tin hầu như tuyệt đối của tất cả mọi người.
Mời đọc thêm

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Chủ tịch Mobifone đã có Visa đi Mỹ, liệu có "thoát thân" thành công?

Công Lý - Lê Nam Trà, chủ tịch Mobifone, người đang bị chỉ mặt đích danh cho vụ "tham nhũng 9.000 tỷ" Mobifone mua AVG, vừa được Đại sứ quán Mỹ cấp Visa B-1 theo diện công tác. Nếu đi Mỹ thành công, Trà có thể dễ dàng trốn sang Canada rồi từ đó "bốc hơi" khỏi tầm mắt của Cộng sản Việt. Manh mối chính của vụ án biến mất, phe Tổng Trọng liệu có thêm lần bị đem làm trò cười trước toàn dân thiên hạ?

Điểm lại một chút về vụ Mobifone mua AVG. Ban đầu khi những cáo buộc đầu tiên phát đi từ các báo lề trái nhắm thẳng vào Lê Nam Trà và Nguyễn Thanh Phượng, người ta còn bán tín bán nghi. Rất nhiều người còn đặt câu hỏi liệu đây có phải là một vụ vu khống nhằm hạ thấp uy tín của cá nhân Trà hay không? Bây giờ, khi thông tin cụ thể bắt đầu được các báo lề phải công bố, người ta mới ngã ngửa ra, hóa ra lề trái nói gì cũng đúng cả, số má chả lệch đồng nào, mà còn nói trước lề phải đến cả năm chứ không ít. Một nhóm tác giả lấy bút danh là Nguyễn Văn Tung đều đặn viết ra đến nay 11 kỳ báo tung hê hết thâm cung bí sử của Mobifone, nhóm này chắc chắn được hậu thuẫn lớn nên có nguồn thông tin rất cụ thể và chính xác.
Mời đọc thêm

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

Ông Trump: “Fidel Castro là một nhà độc tài tàn ác”

Những đứa trẻ mang theo những bức ảnh của Fidel Castro và Che Guevara trong một đoàn diễu hành tại Regla, Cuba, 08 tháng 1, 2015.
VOA - Trong khi Tổng thống Obama ngỏ lời chia buồn với nhân dân Cuba về cái chết của lãnh tụ Fidel Castro của họ, và hứa sẽ tiếp tục làm việc để bình thường hoá quan hệ với Cuba, Tổng thống tân cử Donald Trump tải lên trang Twitter của ông dòng chữ này:

“Fidel Castro đã chết!”

Sau đó ông Trump ra thông báo, miêu tả nhà lãnh đạo Cuba là “một kẻ độc tài tàn bạo” đã đàn áp nhân dân nước ông trong suốt 60 năm qua.

Thông báo của ông Trump có đoạn viết:

“Di sản mà Fidel Castro để lại là di sản của các đội xử bắn, trộm cắp, những gian khổ vượt ngoài sức tưởng tượng, dân nghèo đói và bị tước các quyền làm người căn bản.”

Trong khi đưa ra một quan điểm cứng rắn chống cá nhân ông Fidel Castro, ông Trump nói ông hy vọng rằng cái chết của ông Castro đánh dấu “một bước tiến bỏ xa những sự tàn bạo mà người dân Cuba đã chịu đựng từ quá lâu.”

Ông Trump viết:

“Tôi xin được cùng sát cánh với nhiều người Mỹ gốc Cuba, những người đã nhiệt liệt ủng hộ tôi trong cuộc vận động tranh cử- kể cả Lữ đoàn 2506 của Hội Cựu Chiến binh, trong niềm hy vọng rằng một ngày nào đó không xa, chúng ta sẽ được chứng kiến một nước Cuba tự do.”

Có cha mẹ di cư sang Hoa Kỳ trước khi ông chào đời, Thượng nghị sĩ bang Florida Marco Rubio cũng chia sẻ quan điểm với ông Trump và gọi ông Castro là “một kẻ độc tài giết người.”

Ông Rubio nói trong một thông báo:

“Ông Fidel Castro đã chiếm quyền lực với lời hứa sẽ mang lại tự do và thịnh vượng cho Cuba, nhưng chế độ cộng sản của ông đã biến đảo quốc này thành một hòn đảo ngục tù nghèo đói.”

Ông nói tiếp:

“Trong hơn 6 thập kỷ, hàng triệu dân Cuba bị đẩy vào thế phải bỏ nước ra đi, những người bị tố cáo là chống đối chế độ thường xuyên bị bỏ tù và thậm chí bị giết.”

Thượng nghị sĩ Rubio nói cái chết của ông Castro không có nghĩa là nhân dân Cuba giờ đã được tự do, mà có nghĩa là tương lai của Cuba bây giờ đang nằm trong tay của nhân dân Cuba. Ông kêu gọi quốc hội và tân chính phủ Mỹ của ông Trump hãy hậu thuẫn nhân dân Cuba trong cuộc “đấu tranh đòi tự do và quyền làm người căn bản.”

“Nhà độc tài đã chết, nhưng chế độ độc tài vẫn tồn tại. Một điều rõ rệt là, lịch sử sẽ không xoá tội ác của Fidel Castro. Lịch sử sẽ nhắc đến ông như một kẻ ác, một nhà độc tài giết người đã gây biết bao gian khổ cho chính nhân dân nước ông.”

Source: VOA

Mời đọc thêm

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

Cá nhân “anh hùng” nhưng người dân thì cùng khổ

Hồ Phú Bông - Nhân vật lừng lẫy của đảng cộng sản Cuba mới qua đời. Ông Fidel Castro.

Người Cuba lưu vong thì “ăn mừng” còn người tại Cuba lại lặng lẽ. Thái độ tương phản đó nói lên sự chia rẽ trong lòng người Cuba. Và ai là trung tâm gây nên chia rẽ đó?

Một người, được gọi là “anh hùng”, mà là trung tâm của chia rẽ tình tự dân tộc, theo tôi, không đáng được trân trọng. Có thể ông Fidel yêu nước nhưng cho đến cuối đời vẫn tôn thờ chủ nghĩa cộng sản, một thứ chủ nghĩa chỉ đem lại nghèo đói và lạc hậu khắp thế giới và riêng cho đất nước và dân tộc ông, thì câu hỏi phải có, đó là ông yêu nước hay yêu tham vọng quyền lực của chính ông?

Chính việc ông nhường lại chức vụ vì lý do sức khỏe, năm 2006, và trao toàn quyền cho em trai ông, ông Raul Castro năm 2011, là câu trả lời. Vì, nếu cộng sản là con đường đúng thì tại sao không có người tài giỏi nào khác tiếp nối mà chỉ trong vòng anh em?

Không riêng gì ông Fidel, cộng sản Bắc Hàn cũng cha truyền con nối. Còn cộng sản Tàu, cộng sản Việt thì ma mãnh hơn, kết thành nhóm cộng sản ròng để chia nhau quyền lực. Cứ xem thế hệ “Thái tử đảng” thì rõ. Giới lãnh đạo chóp bu không gửi con cháu qua học hỏi ở các nước đàn anh cộng sản nhưng lại gửi qua các nước tư bản, một kẻ thù không đội trời chung của cộng sản, để học hỏi rồi trở về cai trị.
Mời đọc thêm

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

Thư cho người bạn trẻ: Khi chúng ta thất bại

TuanKhanhQuả là chúng ta đang đối diện với hàng loạt thất bại. Nhưng đôi khi, có cả những thất bại không phải do chúng ta gây ra, nhưng phải gánh chịu.

Thật thất bại khi phải chấp nhận một Bộ trưởng giáo dục như Phùng Xuân Nhạ, khi cười vui, bán danh dự nhà giáo vào những cuộc chè chén, coi đó là những điều bình thường. Chúng ta đang phải sống và giáp mặt với thất bại từ một nền giáo dục loay hoay với những kẻ cầm đầu vô trách nhiệm cũng như vô liêm sỉ.

Trong một thời gian ngắn, rất nhiều sự kiện trên thế giới đem lại cho chúng ta những bài học về sự thất bại. Từ thất bại của một ứng cử viên tổng thống cho đến thất bại của một quốc gia bất ngờ về người lãnh đạo của mình. Rất nhiều những câu chuyện về thất bại được kể lại với nhiều ngôn ngữ, chủng tộc. Nhưng điều đáng để ghi lại, là khi giáp mặt với thất bại, con người đã hành xử như thế nào.

Điều tôi muốn nói với bạn là vậy.

Ngay tại Việt Nam, người ta cũng nhìn thấy vô số các biểu cảm về sự thất bại. Có người cảm thấy thất bại trong việc đã đặt niềm tin vào ai đó. Có người cảm thấy thất bại vì đã trông chờ vào những chuyển biến của thời cuộc tốt hơn, nhưng chỉ thấy toàn là nhiễu nhương. Trên một status của Facebook, một người bạn trẻ viết rằng anh sẽ rời bỏ trang mạng xã hội này vì đã quá mệt mỏi nuôi hy vọng về tương lai của đất nước mình.

Quả là chúng ta đang đối diện với hàng loạt thất bại. Nhưng đôi khi, có cả những thất bại không phải do chúng ta gây ra, nhưng phải gánh chịu.

Thật thất bại khi phải chấp nhận một Bộ trưởng giáo dục như Phùng Xuân Nhạ, khi cười vui, bán danh dự nhà giáo vào những cuộc chè chén, coi đó là những điều bình thường. Chúng ta đang phải sống và giáp mặt với thất bại từ một nền giáo dục loay hoay với những kẻ cầm đầu vô trách nhiệm cũng như vô liêm sỉ.

Thật thất bại khi mỗi ngày người dân chúng ta nói về biển, về đảo và lòng yêu nước. Nhưng rồi bàng hoàng nhìn tàu kiểm ngư oai vệ đâm chìm tàu ngư dân, hành động hung ác và tàn nhẫn không khác gì tàu Trung Quốc đâm tàu Việt Nam ngoài khơi xa. Loại tàu kiểm ngư không bao giờ dám xuất hiện giải cứu ngư dân khi họ gặp kẻ cướp trên biển, chỉ vênh váo gần bờ.

Thật thất bại, khi mỗi ngày các câu chuyện công an, cảnh sát giao thông đánh chết dân vẫn diễn ra, nhưng pháp luật thì bâng quơ. Những kẻ phạm pháp tồi tệ nhất được nâng đỡ chỉ bởi là đảng viên đảng cộng sản. Chúng ta cũng là những kẻ thất bại, khi nhìn thấy chung quanh mình những điều bất cập diễn ra như một sự thách thức lương tri và lẽ phải, nhưng bất lực đối diện với sự thất bại của mình mỗi ngày.
Mời đọc thêm

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2016

Chuyện hoà hợp hoà giải và Hùng "cửu long"

Trần Nhật Phong - Trong tuần, cộng đồng mạng lại rộ lên chuyện ông “Tưng” Hùng Cữu Long đòi mặc áo cờ đỏ sao vàng đến Bolsa, và cuối cùng ông “Tưng” này đã xuất hiện nhưng không mặc áo cờ đỏ sao vàng, và đã bị cảnh sát Westminster tống lên xe đưa ra khỏi khu vực, để tránh khiêu khích đối với công dân Mỹ gốc Việt, những người vốn là nạn nhân của Cộng Sản trong quá khứ.

Từ câu chuyện ông “thần Tưng” này, mấy hôm nay cộng đồng mạng lại đem chuyện “hòa hợp hòa giải” lên mổ xẻ, ý kiến ý còn tùm lum. Đặc biệt nhất là những người “bạn lương tháng ba củ”, mạnh miệng nói về cái gọi là "chính sách hòa hợp hòa giải dân tộc" của cái “nghị quyết 36 bộ chính trị năm 2004”.

Các “bạn” này thuộc bài lắm, nào là đã 40 năm rồi, sao còn thù hận? Nào là bây giờ đã "thoáng" hơn xưa nhiều, việc gì cũng phải từ từ. Nào là còn quốc gia nào thừa nhận Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ nữa đâu. Nào là các bác đều là “Việt Kiều” thì nên đóng góp cho quê cha đất tổ. 

“Bài bản” của Ban Tuyên giáo chỉ có bấy nhiêu, được lập đi lập lại nhiều lần, và “vốn lý luận” của ban tuyên giáo cũng chỉ tới chừng đó, tranh luận thêm thì các “bạn” bí lối “chửi đổng” rồi… chạy làng. 

Trước hết là sau cuộc chiến, gia đình chúng tôi chả có thù hận gì nhau cả, tôi vẫn còn bà con thân thuộc ở ngoài bắc, trước ngay tôi rời khỏi Việt Nam ở thập niên 80, bác của tôi khi vào năm thăm gia đình tôi (lúc bố tôi đang ở trong nhà tù Suối Máu), ông vẫn tiếc nuối rằng, năm 1954, đã không kịp về để theo gia đình lên tàu “Há Mồm” vào nam. 

Kể chuyện này cho thấy là hoàn toàn không có thù hận gì cả giữa những con người chúng tôi, dù trong cuộc chiến cả gia đình đều ở hai bên chiến tuyến, do đó cụm từ "hòa hợp hòa giải dân tộc" chỉ là cụm từ “lấp liếm” của đảng Cộng Sản mà thôi, dân tộc không có thù hận với nhau nhé, chỉ có “chủ nghĩa Cộng Sản ngoại lai” luôn thù hận những người theo “chủ nghĩa dân tộc”, bằng chứng thì đã nhìn thấy rồi, 40 năm qua, chỉ có Cộng Sản cướp đất đai, tài sản, nhà cửa của những người theo đuổi “chủ nghĩa dân tộc”, đuổi họ ra khỏi nhà, đuổi họ đi lên rừng sâu nước độc, chứ những người theo “chủ nghĩa dân tộc” thì không hề cướp một mảnh đất, một tài sản nào của ngoài bắc nhé. 
Mời đọc thêm

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

Các "đồng chí" lại tố nhau: Tố cáo Tổng Giám đốc đài THVN Trần Bình Minh tham nhũng

Danlambao - Một lá đơn của "Những cán bộ tâm huyết Đài THVN" gửi đến các chóp bu của đảng nhưng không gửi đến truyền thông lề đảng mà gửi đến Dân Làm Báo nhằm tố cáo Trần Bình Minh, TGĐ đài THVN. Qua đây, bản chất không có gì mới của các quan chức cộng sản lại được các "đồng chí đảng ta" vạch trần: tham ô, tham nhũng, độc đoán, chỉ biết tiền.

Dân Làm Báo đăng tải để các bạn trong thôn đọc... chơi. Nội dung chính xác bao nhiêu thì cần các "đồng chí" công an thuộc phe bên này vào cuộc để giải quyết tình trạng bê bối của phe bên kia.

*

Chúng tôi là CBCNVC thuộc Đài Truyền Hình Việt Nam, xin báo cáo đến các đồng chí về những sai phạm của UVTWĐ, Tổng Giám đốc Trần Bình Minh tại Đài THVN trong 5 năm qua về việc tham ô, tham nhũng, chỉ đạo chệch hướng chỉ đạo của Đảng, Nhà nước. Cụ thể:

Trong nhiệm kỳ của Ông Minh 2011 - 2016, với cách điều hành trù dập, độc đoán, chỉ có tiền; Ông Minh đã gây ra hàng loạt sai phạm về điều hành kinh tế:
Mời đọc thêm

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

Từ ‘tiền án EVN’ đến vụ Hố Hô xả lũ giết dân bị cho chìm xuồng

Phạm Chí Dũng - Thói bao che từ trên xuống dưới trong thể chế chính trị ở Việt Nam đã trút mọi tang thương lên đầu dân nghèo. Hẳn Công ty cổ phần thủy điện Hố Hô đã quá đủ thời gian để rút ra bài học là cả EVN lẫn Vũ Huy Hoàng đều được những bàn tay bí mật nào đó từ cấp cao che chắn đến mức tối đa để không phải chịu bất cứ hình thức xử lý nào, tạo thành một tiền lệ đắt giá để những kẻ đi sau vẫn ung dung xả lũ lên đầu nhân dân.

Ba năm sau vụ 15 nhà máy thủy điện của Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) đồng loạt xả lũ giết chết hơn năm chục mạng dân nghèo ở rốn lũ miền Trung, lịch sử lại tái diễn trên mảnh đất xơ xác này vào mùa bão lũ cuối năm 2016. Những tờ báo nhà nước phẫn nộ nhất cũng chỉ dám úp mở đánh tiếng vụ Thủy điện Hố Hô ở Hà Tĩnh là “xả lũ sai quy trình”, nhưng không dám nói gì về hơn 20 người Hương Khê bị những kẻ vận hành xả lũ làm thiệt mạng. Sau đó, như một hiệu lệnh bất thành văn đầy dấu hiệu tuyên giáo, giới truyền thông quốc doanh im bặt.

Ngày 29/10/2016, vụ Thủy điện Hố Hô xả lũ giết chết dân Hương Khê ở tỉnh Hà Tĩnh đã có thể bị xem như chìm xuồng, với báo cáo trong cuộc họp báo của Thứ trưởng Bộ Công Thương Hoàng Quốc Vượng: “Công ty Thủy điện Hố Hô đã có những sai sót nhất định trong việc chấp hành về Luật Tài nguyên nước cũng như quy trình vận hành hồ chứa”.

Trong toàn bộ bản báo cáo cực kỳ vô cảm trên, điều khiến những nạn nhân không thể nhắm mắt là đã không có một dòng nào đề cập đến hơn 20 mạng người Hương Khê bị lũ Hố Hô cuốn trôi và dìm chết.
Mời đọc thêm

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

Cứ để các đồng chí “nguyên, cựu” nhận trách nhiệm cho nó đúng quy trình

Người Quan Sát - Sau khi thảm họa môi trường xảy ra gần 3 tháng, màn kịch lãnh đạo Formosa sụt sùi nhận lỗi đã được dựng lên hôm 30/6/2016 nhằm trấn an dư luận. Tiếp theo đó là hàng loạt những vụ lên đồng tập thể của chính phủ ma-dzê-in Việt Nam mà vai diễn đã được ưu tiên cho những người đứng đầu Bộ 4T và Bộ tài môi.

Ngay sau màn kịch ngày 30/6 được trình chiếu, tôi đã phản hồi bằng bài viết “Formosa nhận lỗi, đảng nhận tiền, nhân dân nhận thảm họa” để mô tả bản chất của nhà nước cộng sản trong việc giải quyết những chuyện hệ trọng của đất nước, cụ thể ở đây là vấn đề thảm họa môi trường. Mọi thứ đều phải giải quyết theo hướng có lợi cho đảng, bảo vệ quyền lợi cho bọn quan tham và dồn mọi hậu quả cho nhân dân gánh chịu.

Trong bài viết này tôi sẽ không nhắc lại các cuộc biểu tình, phản đối Formosa của người dân. Không nhắc lại những nỗ lực của người dân miền Trung trong cuộc chiến chống lại Formosa, bảo vệ miếng cơm manh áo của mình. Không nhắc lại hay tiếp tục phân tích những hậu quả mà người dân phải gánh chịu. Bởi hậu quả ấy chưa bao giờ kết thúc và chúng ta, những người dân Việt Nam vẫn hàng ngày phải đối mặt, kéo dài đến tận tương lai. Nhưng đảng cộng sản thì đã hoàn tất quy trình đúng với những gì họ mong muốn. 
Mời đọc thêm

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

Của chung ai khéo vẫy vùng…?

Bùi Tín - "Của chung ai khéo vẫy vùng... thành riêng"...Đó cũng là tâm lý của các quan chức Cộng sản. Hàng trăm tỷ đôla của các quỹ ODA và FDI là của trời cho, lấy chia chác ngầm cho nhau là chuyện nhỏ, dại gì mà không lấy!

Trong cuốn sách Le Capital au 21ème Siècle (Tư bản thế kỷ 21) nhà nghiên cứu Thomas Piketty cho rằng về kinh tế học, vấn đề bao trùm quan trọng nhất trong mọi xã hội xưa nay là vấn đề phân phối và tái phân phối của cải xã hội.

Cuốn sách ông đồ sộ hơn nghìn trang, có hàng nghìn thống kê, biểu đồ, hàng vạn số liệu, tỷ lệ, ghi lại các nền sản xuất từ thời cổ đại đến nay, hơn 20 thế kỷ. Cuốn sách của ông phát hành năm 2013, được dịch ngay ra 14 thứ tiếng, bán chạy đến mức kỷ lục suốt 2 năm 2014 và 2015, và nay vẫn còn ăn khách, trở thành sách kinh điển mới nhất về kinh tế cho giới nghiên cứu và sinh viên. Cuốn sách của ông làm chấn động công luận, nhất là giới kinh tế học trẻ về tình trạng căng thẳng, bi thảm, nguy hiểm nhất hiện nay, đó là tình trạng thu nhập chênh lệch nhau giữa nhóm người giàu nhất và nhóm người nghèo nhất, giữa người giàu nhất và người nghèo nhất trong xã hội,và đang ngày càng mở rộng đến mức kinh hoàng, phi lý nhất.

Thomas Piketty mất hàng chục năm sưu tầm số liệu về vấn đề bất công xã hội lớn nhất hiện nay, đó là người giàu cứ giàu thêm mãi, và người nghèo ngày càng nghèo thêm. Một lao động châu Phi với lợi tức trung bình 600 đôla/năm phải làm việc 1.000 năm mới có thu nhập bằng 1 năm của 1 tỷ phú Hoa Kỳ. Nhìn chung trên thế giới, nhóm 10% những kẻ giàu nhất sở hữu hơn 50% tài sản toàn cầu, trong khi nhóm 90% số dân chúng chia nhau 50% tài sản còn lại. Và 86 người gìàu nhất thế giới thuộc các nước phát triển cao hiện chiếm hơn một nửa giá trị - trên 50% - tài sản của toàn thế giới. Có những kẻ giàu hàng trăm, nghìn tỷ đôla và có người nghèo không có 1 đôla dính túi, không đất, không nhà, còn mắc nợ dài dài.

Ở Việt Nam không ai biết rõ tình trạng thu nhập thật sự của cả quan chức lẫn dân thường vì tài chính không công khai minh bạch. Tình trạng bất công xã hội ngày càng thêm gay gắt, người giàu nhanh do quyền lực ngày càng đông đảo, người dân càng nghèo thêm do lương thấp, năng suất kém, thuế má cao, thất nghiệp nhiều và nhất là tham nhũng tràn lan, càng chống càng phát triển mạnh hơn.

Một tâm lý xã hội rất nguy hiểm đang lan rộng: của chung không ai xót. Của xã hội, tha hồ vét.
Mời đọc thêm

Tuyên Cáo của Tuổi Trẻ Việt Nam