
Tuổi thọ của tổ chức LHQ, không tính đến tiền thân của nó là Hội Quốc Liên, nay cũng đã xấp xỉ “thất thập cổ lai hy”. Ở vào tuổi này, “cha già dân tộc” Hồ cũng được cái đám con cái kia đồng ý nhất trí cho đi thoải mái, vì còn có các chú Duẩn, Mười, Linh, Kiệt, Mạnh, Lú… để mà “bám chân” (cha chết bám chân chú”), nhưng các nước trên thế giới thì không thể để “cụ” LHQ ra đi, vì lo ngại chẳng còn ai cầm trịch ắt sẽ loạn cào cào. Cụ LHQ phải sống; không những cụ phải sống, mà cụ phải sống dai, cụ phải sống khỏe.