Tôi có ý thức chống Cộng vào tuổi 13. Khi đó, những hình ảnh kinh hoàng, đệm theo điệu nhạc buồn thảm vào năm Mậu Thân 1968, được chiếu trên TV mỗi ngày. Tôi thấy những xác người, tay vẫn còn bị trói chặt trong nhiều hố hầm, có lẽ họ bị chôn sống, trong đó có cả phụ nữ và trẻ em. VC là thủ phạm của những hố chôn tập thể này. Và từ đó, tôi trở thành một người chống Cộng quyết liệt. Đến Mùa Hè Đỏ Lửa (tác phẩm của Phan Nhật Nam) và Đại Lộ Kinh Hoàng (toàn những xác dân bị VC pháo kích trên đường chạy về phía nam) của năm 1972, sang năm 1973, tôi quyết định tình nguyện vào quân đội, lúc đó đã 18 tuổi, và tôi đã đậu xong tú tài một.
Tôi không thể chấp nhận những việc làm vô cùng tội ác của những tên VC. Từ nhỏ, tôi đã được dạy, để hiểu thế nào là danh dự, trách nhiệm của một công dân đối với tổ quốc. Tôi cũng từng là một hướng đạo sinh Việt Nam, đội trưởng đội Hắc Mã của thiếu đoàn Tây Đô, thường đóng đô ở công viên Tao Đàn ở đường Hồng Thập Tự. Điều luật thứ 2 của hướng đạo đã luôn nhắc nhở tôi phải trung thành với tổ quốc Việt Nam. Có lẽ, những gì tôi được học ở hướng đạo, đã làm cho tôi trở thành một người gan dạ. Nếu tôi vào quân đội, tôi sẽ chọn tác chiến, tôi không thích làm lính ở văn phòng. Nhưng rốt cuộc, quyết định đi lính của tôi đã bị ba tôi ngăn cản.